đi làm thật mệt và khó, nhưng rồi cũng phải biết tìm niềm vui trong công việc và tự cổ vũ tinh thần mình thôi. Cố gắng đến khi mà dường như mình không thể tiếp tục, tôi rời bỏ và nhận ra cuộc đời quả không vuông vắn như lời mẹ dặn, không phải mọi sự cố gắng đều được trả công xứng đáng. Tôi khóc, những giọt nước mắt không tràn được ra long lanh như sương trên lá mà cứ nấc nghẹn trong lòng. Rồi một giai đoạn dài tôi chán tất cả, chán học, chán làm, chán gặp gỡ mọi người, chỉ muốn thui thủi một mình trong những tâm sự bế tắc không lối thoát...
Xưa lắm rồi, tôi vẫn không thích những ngày đông giá rét. Với tôi mùa đông đáng ghét và đáng sợ. Dường như tôi cứ phải gồng mình lên để tồn tại trong cái lập cập, nhộn nhạo của đời thường, Tôi chỉ thích duy nhất cái cảm giác đêm về được chui trong chăn ấm mà thôi. Mùa đông tôi dường như trở nên lười biếng.
Những ngày đông năm này tôi được trốn mình trong căn phòng ấm cúng, ngồi bên cửa sổ, nhấp ngụm cafe, lan man đủ thứ chuyện, chuyện thi cử, chuyện luận văn, chuyện công việc, chuyện bạn bè, chuyện vu vơ với những tin nhắn. Một cảm giác dài xâm chiếm lấy tôi là cái sự chờ đợi, tôi mong những điều tôi cố gắng kết thúc thật nhanh, tôi mong những điều tôi chờ đợi mau đến, vì dường như tôi cảm thấy sự mỏi mệt của chính mình.
incendio.soup.io
Cái ba lô sau những chuyến đi công tác đặt xuống thềm nhà, tôi đã cảm nhận ít nhiều những điều trong cuộc sống, tự đối diện với biết bao là suy nghĩ, hóa ra những chuyến đi đem lại cho con người ta nhiều cảm xúc lạ và bất ngờ hơn là niềm phấn khởi khi được đến thăm một vùng đất mới, có những chuyến đi không phải để đến với một cái đích nhất định mà còn tự trưởng thành , lớn lên, tự khám phá chính mình trong cái xoay chuyển liên tục của đất trời.
Người lớn khác trẻ con ở chỗ nào? Ít nhất là ở chỗ người lớn đi làm còn trẻ con đi học. Còn tôi, tôi vừa đi học vừa đi làm tôi là người lớn hay tôi là trẻ con?
Đã có thời gian tôi cảm nhận được cuộc sống văn phòng phức tạp nhiều hơn tôi tưởng, không phải toàn tiếng cười và những bài kiểm tra như những ngày ngồi trên giảng đường. Có đi làm mới thấy, một ngày trôi qua thật nhanh và có phần tẻ nhạt. Sáng làm, trưa ăn qua loa, chiều lại làm, đến lúc đi về thì đã mệt lắm rồi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Cảm tưởng một ngày của mình chỉ có 2 màu, màu tường vôi của văn phòng và màu tường vôi của phòng mình.
Không còn những phút ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ lớp học. Đi làm thật mệt và khó, nhưng rồi cũng phải biết tìm niềm vui trong công việc và tự cổ vũ tinh thần mình thôi. Cố gắng đến khi mà dường như mình không thể tiếp tục, tôi rời bỏ và nhận ra cuộc đời quả không vuông vắn như lời mẹ dặn, không phải mọi sự cố gắng đều được trả công xứng đáng. Tôi khóc, những giọt nước mắt không tràn được ra long lanh như sương trên lá mà cứ nấc nghẹn trong lòng. Rồi một giai đoạn dài tôi chán tất cả, chán học, chán làm, chán gặp gỡ mọi người, chỉ muốn thui thủi một mình trong những tâm sự bế tắc không lối thoát...Tôi cảm thấy vô cùng bất lực trước bản thân, biết là thế mà không thể vượt qua nổi, đã có lúc tôi băn khoăn, không biết mình có còn là của ngày xưa...
Và rồi tôi tìm được niềm vui ở một phương trời khác... Những chuyến đi về với dân với bản cho tôi nhiều cảm nhận và trải nghiệm, nó mang cho tôi cảm giác mình đang sống có ích. Cái cảm giác sắp xa nhà để bắt đầu một chuyến đi luôn hồi hộp, cái cảm giác ngày trở về cũng thật háo hức. Không ở nơi đâu ta tìm được sự thanh thản và cảm giác ấm cúng được trở che như ở dưới mái nhà thân yêu của mình.
Ở đó ta không còn cảm thấy chênh vênh nữa. Đi không phải chỉ để làm việc, thử thách hay khám phá chính mình, đi còn là để trân trọng những giây phút bình yên bên cạnh người thân, để lại được cười hồn nhiên, ngủ ngon lành,.. Chợt tôi thèm được trở về thị xã nhỏ bé của mình với bữa cơm có mẹ ngồi bên, với những đòi hỏi chỉ có người thương yêu ta chân thành có thể chiều được...
Mượn câu của TCS để nói về những chuyến đi "Nếu chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những ngày mưa ngày nắng trên những vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt nhạt nhẽo của đời sống"
Thu Thủy Đỗ -