Tôi và anh gặp nhau khi ta tình cờ học chung với nhau vào năm lớp 6. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh: Anh là một người ít nói, hẳn có thể dùng từ trầm. Chính điều đó làm tôi ấn tượng ở anh.
Thoáng nhìn, người khác có thể nghĩ anh là một người lạnh lùng, bởi cái vẻ ngoài sắc lạnh và ánh mắc u buồn của anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sâu trong ánh mắt đó là một con người ấm áp, nhiều niềm vui. Dần dần tôi cũng có nhiều cơ hội gần gũi và nói chuyện với anh hơn, tính anh đôi khi bựa bựa hâm hâm rất dễ thương, ngày qua ngày tôi lại cảm thấy có một chút tình cảm gì đó lóe lên trong tim tôi..ngay cả tôi cũng chả thể biết đó là gì?
Anh hay cười và đùa giỡn với tôi, thỉnh thoảng thì mắt ta lại chạm nhau. Điều đó khiến cho tôi có thêm một chút hy vọng nào đó, và càng ngày hy vọng đó càng lớn lên trong tôi. Nó thực sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Có lẽ đó là khoảng thời gian tôi cảm thấy được thích anh là một điều quá sức may mắn đối với tôi.
Khi lên năm lớp 7, chúng ta vẫn chung lớp. Anh vẫn như thế thôi, nhưng có một chút gì đó đã trưởng thành hơn năm cũ. Tôi cũng nhận thức được mình không thể ngắm nhìn anh nhiều như trước nữa, vì điều đó rất dễ bị chú ý và tôikhông muốn anh nhận ra tình cảm đó. Bởi tôi biếtmình xấu xí, mình không xứng đáng với anh.
Ngày càng trưởng thành, anh trở nên thật nam tính, anh biết chăm chút vẻ ngoài hơn, anh đẹp trai và ăn mặc gọn gàng nghiêm chỉnh hơn, anh đã thực sự trở thành một con người khác. Tuy vậy, tính cách anh vẫn thế, vẫn cứ ngốc nghếch và loi nhoi như xưa. Vì điều đó, nên tôi vẫn còn thích anh, hình ảnh anh trong trái tim tôi vẫn như ngày nào.
Nhưng rồi, dần dần anh không còn nói chuyện với tôi như trước, anh trở nên thật cộc cằn, dù chúng ta chỉ là bạn nhưng thái độ anh đối xử với tôi thật khác biệt. Anh ghét tôi sao? Tôi đáng ghét đến thế à. Anh bạo lực, đôi khi chỉ vì đùa giỡn với anh mà tôi bị đánh, dù đó chỉ là đùa giỡn nhưng tôi thực sự cảm thấyrất đau và buồn. Nhưng rồi vẫn cười và tỏ ra như chẳng sao, chỉ nói vỏn vẹn với anh vài chữ "Khùng", rồi cười "Haha" như để che lấpsự đau đớn nơi trái tim tôi vậy. Và rồi không biết tự lúc nào, anh trêu chọc vài người con gái khác, người ta bắt đầu nói anh đào hoa. Cuối cùng, anh cũng đã quen một người con gái lớp khác. Tôi tự hỏi, tại sao lúc đó mình lại cười và nói "Ghê nha, chúc mừng nha" nhỉ? Dù lòng đau như cắt, tôi lớp 8 rồi, tôi tự nhận thức được tình cảm của mình, không dám nhận mình đã trưởng thành, nhưng đủ để hiểu cảm giác thích đối với một người.
Nhiều lúc nhìn anh nằm gục xuống bàn vì cơn nhức đầu, tôi muốn lại xoa đầu anh và hỏi han. Nhưng nhìn lại thì, tôi có tư cách gì nhỉ, bạn cùng lớp? bạn thân? người yêu? Tôi chả là gì với anh cả, sự hiện diện của tôi đối với anh cũng chỉ như "Có cũng được không có cũng chả sao" vậy. Những lúc đó thì người yêu của anh đâu? Tôi tự hỏi sao cô ấy không nhắn tin hỏi han và lặp lại hàng trăm ngàn câu hỏi, câu nói trong đầu mình "Nếu là tôi..., sao không phải tôi..." Haha. Thực sự nực cười. Về đến nhà, tôi chỉ biết bật cười trong nước mắt. Tôi nghe những bài nhạc buồn, và chẳng hiểu sao những lúc nhớ tới anh tôi lại khóc, dù chúng ta chả là gì của nhau, nhưng tôi vẫn buồn, vẫn ước ao, vẫn luôn dõi theo anh dù anh chẳng hề hay biết có một con người như thế. Một người luôn ở sau âm thầm ủng hộ anh, động viên anh, lo lắng cho anh. Có vẻ anh coi sự tồn tại của tôi là một phiền phức, nhưng chẳng sao đâu, tôi không quan tâm. Chỉ cần một ngày tôi còn yêu thương anh, trái tim tôi vẫn rung động, thì tôi vẫn sẽ dõi theo mà thôi.
Năm học cuối cùng cũng đã tới, anh đã thật sự trưởng thành rồi, bờ vai anh giờ thật vững chắc, anh hẳn vẫn còn quen cô gái đó chứ? Không! Cô ấy đã bỏ rơi anh chỉ vì lý do chán cách cư xử của anh. Anh khóc!. Tôi đau, tại sao lại như vậy nhỉ? Tôi muốn lại ôm anh và nói: "Nín đi, đàn ông con trai gì mít ướt thế" Nhưng rồi lại thôi. Anh ngày càng tài giỏi, đẹp trai và ngày càng cách xa tôi. Anh quen tiếp 1 người nữa, và rồi lại 1 người nữa. Họ đã luôn rời bỏ anh, họ đã luôn làm anh khóc, làm anh buồn, nếu là tôi, tôi sẽ cố gắng đem lại hạnh phúc cho anh dù cho người luôn khóc có là tôi đi chăng nữa. Tôi cũng sẽ đem lại hạnh phúc cho anh...
Nhưng không, khi anh biết được tình cảm của tôi một cách gián tiếp, anh đã cười, một điệu cười khinh bỉ dành cho tình cảm mà tôi đã ấp ủ bấy nhiêu năm. Anh hùa lại với bạn anh, anh nói tôi mặt dày, anh nói tôi hai mặt, anh coi thường tôi. Tại sao? Tại sao? Tôi như muốn chết đi và chuyển quách ra khỏi cái lớp này đi vậy. Trước kia trong lúc tôi tuyệt vọng vì bạn bè, chỉ có một người luôn đùa giỡn và cười với tôi. Tôi yêu nụ cười của người đó, vậy.. Người đó đâu rồi?. Trên lớp, tôi vẫn cười, tôi bỏ qua tất cả, họ có quyền cười tôi, tôi chẳng quan tâm. Nhưng tại sao anh cũng là một trong số đó, tình cảm của tôi là một sự sỉ nhục đối với anh sao? Yêu một người... là sai à?
Tôi mệt mỏi, những ngày tháng cuối cùng đó, lẽ ra tôi nên mong ước thời gian trôi chậm để ở bên anh ngày một ngày hai cũng được. Nhưng không, tôi đã ước nó trôi thật nhanh, tôi căm ghét anh, căm ghét tình cảm, trái tim mình vì đã dành cho một người không xứng đáng. Tôi xấu xí, tôi không thông minh bằng anh, hay bằng những người con gái khác. Nhưng tình cảm dành cho anh chẳng bao giờ là dối trá cả. Và rồi tôi quyết định thay đổi, nghỉ học rồi, tôi cắt tóc ngắn, tôi chăm chút bản thân tôi hơn, tôi nhịn ăn sáng hoặc tiết kiệm những khoảng chi tiêu để phục vụ cho việc làm đẹp của mình. Từ một đứa xấu xí, tôi đã trở nên tốt hơn.
Dù không biết trong mắt anh nó như thế nào. Tự nhủ rằng, anh không còn tồn tại trong trái tim tôi nữa, vứt bỏ anh đi và hướng tới một cuộc sống tốt hơn. Nhưng thực sự quá khó khăn, trái tim dằn vặt lí trí và bản thân hàng ngày. Tôi còn chưa gặp tận mặt và nói với anh một câu: "Tôi thích anh, tôi yêu anh" đã từ rất lâu rồi tôi đã luôn giữ kín điều đó trong trái tim này. Nhưng tôi không yêu anh của hiện tại, một người tài giỏi, bãnh trai, bờ vai rộng. Tôi chỉ là vẫn còn yêu một ít hình ảnh còn sót lại của cậu bé ngày nào với nụ cười làm tôi xao xuyến, đối xử ân cần và đùa giỡn với tôi, không coi thường tôi. Nhưng giờ tôi quyết định sẽ vứt bỏ tình cảm đó. Tình cảm mà tôi đã chôn vui suốt 4 năm.
Tôi khóc, khóc, khóc. Suốt những năm tháng yêu anh, tôi cười ít hơn tôi khóc. Đêm đến tôi lại nhớ tới anh.. nhớ tới một con người độc ác, một con người khinh bỉ tôi và tình cảm của tôi. Giờ thì chấm dứt thôi nào. Đã đủ rồi, đủ lắm rồi. Dày vò tôi đủ rồi, khác trường, khác lớp ở cấp 3. Điều đó khiến tôi thực sự nhẹ nhõm. Cám ơn anh, vì đã cho tôi biết cảm giác yêu một người là như thế nào, là những đau khổ, là những hạnh phúc dù chỉ được đối xử với 1 hành động ân cần rất nhỏ nhoi. Cám ơn anh!
Tôi yêu anh, đã từng rất yêu anh. Yêu anh còn hơn cả bản thân tôi nữa. Nhưng giờ thì, chẳng còn gì ngoài việc luôn âm thầm chúc anh hạnh phúc bên cạnh người con gái khác, hạnh phúc luôn cả phần tôi.
Tôi không còn yêu anh nữa. Thật đấy. Tạm biệt!
Hạ Vy -