Yêu xa...đâu phải ai cũng mạnh mẽ để vượt qua, chỉ những trái tim thực sự dành cho nhau, mới thấm thía hai chữ "đợi chờ".
Yêu một người ở xa là em chấp nhận chờ vô điều kiện. chờ đợi một người cũng giống như cảm giác đi trên một con đường dài tít tắp, không nhìn thấy điểm dừng nhưng em vẫn cứ đi. Dù cuối con đường đó là cay đắng hay bão giông thì em cũng sẻ mỉm cười mãn nguyện vì biết rằng hạnh phúc là một hành trình tìm nhau chứ không phải là lúc tìm thấy nhau...
yêu xa là khi em chấp nhận giao cả buồn, vui của mình cho một người không được gặp gỡ thường xuyên, cho một mối quan hệ nhiều lúc có có, không không, mơ hồ...
Yêu xa là tủi thân vô cùng khi ngày lễ nhìn người ta tay trong tay hạnh phúc. Ở đây em chỉ có một mình..với những kỉ niệm về anh.
Yêu xa đồng nghĩa với những ngày thứ 7 thật tủi thân và đáng sợ. Mọi người vẫn mong đến ngày cuối tuần để được hẹn hò, để hạnh phúc còn em chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà chỉ để nói chuyện điện thoại với anh.Sau cuộc trò chuyện, sẽ là tiếng thở dài ngang dọc của em với bốn bức tường lạnh ngắt, em có thể giấu anh cảm giác tủi thân nhưng chẳng thể nào giấu nổi bản thân em sự cô độc, yếu đuối.
Yêu một người ở xa đôi khi em cảm thấy mình thật chông chênh và không tin vào tình yêu của mình...
Yêu một người ở xa là sống và yêu bằng những kỉ niệm, là cười một mình những lúc hạnh phúc là khóc một mình những lúc nhớ anh da diết...nhiều lúc nỗi nhớ dày vò, muốn gặp nhau ngay lập tức mà cũng chỉ có thể gọi cho ai kia mà nói rằng " em nhớ anh...nhớ anh quá!", rồi sau đó là những dòng nước mắt lăn dài, nóng hổi.
Yêu xa không đáng sợ bằng cảm giác những lúc chúng ta cãi nhau, giận nhau. Một người cắt liên lạc và người kia hoảng sợ. Cảm giác đó thật không hề dễ chịu anh à.
Cứ như thế, từng ngày từng giờ từng giây từng phút trôi qua với bao nhiêu yêu thương xa cách. Em đã tự nhủ lòng mình phải cố gắng bận rộn lên, đừng phí thời gian quá nhiều vì em sợ khi em có quá nhiều thời gian em sẽ nhớ anh. Nhưng sau những mệt mỏi vì công việc, học tập và những áp lực trong cuộc sống em về nhà và nằm vật ra giường. Lúc này ý chí đã không thắng nổi cảm xúc, có những lúc em đã trách anh. Vì ai mà em thành ra như thế này. Chợt em thấy tủi thân nhẹ, để rồi khi nhận được tin nhắn của anh nước mắt em cứ chảy, chảy dài dù em có cố gắng ngăn lại. Vì buồn và cũng vì nhớ anh...
Có khi em đi so sánh giá trị của mình với mọi thứ xung quanh anh, thật vô lý phải không? Khổ thế đấy, buồn thế đấy mà chẳng dứt bỏ được.
Có lẽ những yêu thương xa xôi đã giúp cả hai biết trân trọng nhau hơn. Mặc cho ai nói hay chê trách thế nào đi nữa, thì trái tim vẫn luôn hướng về ai đó. Tự dằn lòng mình phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn vì những lời hứa và dự định tốt đẹp đã vẽ ra. Chấp nhận yêu là chấp nhận khó khăn và thử thách. Suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng chỉ muốn nói một câu: "I love you so much". Bởi vì, yêu là đợi chờ, bước qua đợi chờ sẽ là hạnh phúc!
Lê Loan -