Anh ạ,
Nhóm bạn thân của em, đứa nào cũng có một người để thương, để nhớ, để nũng nịu, để dỗi hờn và để tốn tiền rồi đấy. Còn em, em cứ mãi cui cút với cái bóng của chính mình vậy.
Nhiều lúc, chúng nó nửa đùa nửa thật với em: "Sao mày không kiếm lấy một chàng cho vui cửa vui nhà?". Lòng hơi chạnh, nhưng em cũng hồn nhiên: "Chẳng qua tao chưa cần yêu lúc này. Tin không, chỉ cần tao bật đèn xanh...". Em tỏ ra tự đắc như thế trong tiếng cười giòn tan chất chứa đầy sự mai mỉa của bọn bạn. Tội nghiệp em, anh nhỉ?
Anh biết chứ,
"Chưa cần yêu" là lời tự an, lời biện hộ hay ho nhất mà em nghĩ ra vào lúc đó, để đỡ muối mặt trước chúng bạn thôi mà. Con gái đôi mươi như em, sao lại nói là chưa cần yêu được. Đã từng thao thức nhiều đêm ròng để vẽ ra các viễn cảnh đẹp đẽ như trong drama Hàn, rằng sẽ gặp anh ở canteen trường, hay vô tình thấy được anh khi hai đứa cùng rút một cuốn sách trong thư viện... Phải chăng vì quá cô đơn , nên em đã cho phép con tim mình lạc nhịp, đập những nhịp đập hoang đường, ảo tưởng như thế? Lại tội nghiệp em, anh nhỉ?
Anh ơi,
Sao người ta thường bảo, "Muốn thấy được cầu vồng phải chờ hết cơn mưa"?. Em đã chờ không biết bao nhiêu cơn mưa trong suốt mùa mưa dai dẳng, rồi có khi hứng chịu cả những giọt mưa hối hả xô bám, quất ngang dọc thân thể, mà cầu vồng vẫn ỉm im trong mây, chẳng chịu ló rạng. Thế đấy, đâu phải em không cố gắng tìm kiếm, đón đợi cầu vồng cơ chứ. Một lần nữa, thật tội nghiệp em, anh nhỉ?
Anh chẳng biết đâu,
Em cứ phải ngoảnh mặt làm ngơ, cố tình tỏ ra bình tĩnh trước một cặp đôi em bắt gặp. Em ngượng lắm ấy, khi họ thơm má nhau. Em ngưỡng mộ lắm ấy, khi họ dành cho nhau những quan tâm yêu thương, những han hỏi ân cần. Và em cũng buồn tủi lắm ấy, khi em cứ mãi là kẻ đứng nhìn khờ dại. Vẫn cứ là tội nghiệp em, anh nhề!
Em tội nghiệp thế, mà anh còn lỡ ngó lơ. Ghét anh thật đấy, chàng trai chưa biết tên à =='
Anh Pham -