Em cứ sợ sau khi buông tay, em cứ day dứt về một mối tình, một mối lương duyên không trọn vẹn, cứ lo sợ quyết định ngày đó của mình là sai, em sợ em sống mãi trong quá khứ, trong những ngày tháng có anh, để biến kỉ niệm thành nỗi nhớ ám ảnh em suốt những con đường dài không đích đến, rồi tự dằn vặt mình, đem thương nhớ ra tự giết chính bản thân mình về đêm. Anh à! Em sợ, thời gian mình xa nhau không đủ xoa dịu vết thương lòng, không đủ để hình bóng anh khuất lấp sau hoàng hôn ấy, để mình em gục ngã. Em cũng yếu đuối, biết làm sao nếu lỡ em cứ yêu anh nhiều đến như thế, cứ mong chờ chỉ mình anh sau tất cả, nếu cứ thương anh quài làm sao em sống đây?
Em gọi anh là yêu thương, là hạnh phúc mà e đã từng có, là thứ đã từng rất quan trọng trong cuộc sống của em lúc ấy,đã từng yêu anh nhiều nhất có thể, đã từng mơ về cuộc sống có nhau, cùng nhau hướng đến một tương lai, từng chỉ thấy một mình anh trong tất cả những con người xung quanh em, và dường như xem anh là hơi thở.
Nhưng bây giờ, giữa chúng ta chẳng là gì cả, chỉ là ràng buộc quá khứ của nhau trong kỉ niệm, nhắc tên anh, em cũng chẳng còn cảm giác thổn thức, chỉ bất giác mỉm cười, như nhắc đến một thứ đã từng thân thuộc.
Anh ơi! Yêu thương của em dành cho anh nó ngủ quên rồi, và em chắc nó cũng sẽ không thức giấc, em cũng chẳng còn cảm giác nhói ở lồng ngực khi bắt gặp những nơi chúng ta thường đến, em cũng chẳng còn nhớ nhung những cử chỉ thân quen anh từng làm. Em còn nợ anh một lời hứa, xin lỗi anh, em chưa đảm bảo em sẽ làm đc cho anh.
Cả em và anh giờ đây đang rẽ ra hai hướng khác nhau, chúng ta đang hướng đến một tương lai tươi sáng, mà ở đó, không có sự hiện diện của nhau, cũng chẳng có mục đích riêng dành cho nhau. Cũng không hẳn là quên, nhưng chẳng có thói quen nhớ đến, vì những xô bồ nơi em nó đẩy anh ra xa hiện tại, nó lấp đầy những khoảng trống không cho em thường nghĩ đến anh, như vậy cũng tốt.
Đừng buồn anh nhé! Khi em nói em chẳng còn cảm giác gì với anh. Quá khứ, hãy để nó phủ một lớp bụi, hãy đế nó thành một phần trong cả cuộc đời, hãy để nó thành dĩ vãng! Nhưng đừng quên nó anh nhé!
Hãy nhớ chúng ta đã từng yêu nhau bằng cả trái tim non nớt khi bước vào đời, hãy nhớ chúng ta đã yêu nhau một cách chân thật ko giả dối, và hãy nhớ chúng ta đã từng là của nhau.Hãy để mọi thứ đã từng là của nhau trở nên êm dịu nhất có thể, hãy mỉm cười khi tình cờ gặp lại nhau, hãy nhớ nhau, nhớ chúng ta đã từng là của nhau, vì chuyện tình của mình đã từng rất đẹp, anh nhỉ?
Lê Sương -