Hỏi:
Chị Tâm An thân mến,
Em làm năm nay 33 tuổi, làm kế toán, còn chồng em 47 tuổi. Chúng em cưới nhau năm 2008, đến nay em đã có một bé trai 6 tuổi. Anh ấy làm cùng công ty với em. Chúng em quen nhau 1 năm thì cưới. Nói thật lúc đó em không tìm hiểu về quá khứ của anh mà chỉ quan tâm đến hiện tại. Thấy anh hiền lành, nói năng xã giao cũng biết cách và nghĩ mình thương ai thì lấy người đó nên em đã đồng ý lấy anh làm chồng, mặc dù lúc cưới cả em và anh ấy đều từ 2 bàn tay trắng. Cưới về thấy anh đã lớn tuổi nên em để có bầu luôn. Khi mang bầu được 2 tháng thì tính cách của anh ấy dần lộ ra làm em rất sốc và bất ngờ.
Anh thường xuyên nhậu với những người trong xóm trọ và đi đánh bài qua đêm tới 4 - 5h sáng, tuần 1, 2 lần. Còn những ngày khác anh ấy cũng chơi bài nhưng về sớm hơn hoặc đi chơi đánh cá ăn tiền trên máy tính. Em có bầu ốm nghén nhưng mọi việc trong nhà em phải làm hết vì anh cho rằng đó là việc của đàn bà. 9 lần đi khám thai nhưng anh chỉ chở đi được mấy tháng đầu, còn những tháng cuối em tự chạy xe máy hoặc xe buýt lên bệnh viện cách khoảng 18km. Tuy nhiên về đến nhà không bao giờ anh hỏi được 1 câu xem 2 mẹ con thế nào. Có lần em chạy xe máy bị cướp giỏ sách mất hết tiền, gọi cho anh ấy thì chỉ nhận được câu trả lời "Mất bao nhiêu?” rồi cúp máy. Em chỉ biết đứng tại chỗ ôm mặt khóc, lúc em về nhà anh cũng không hỏi gì.
Chúng em đều sống xa gia đình, người thân, em không nói cho bố mẹ mình biết vì sợ bố mẹ buồn, còn bên gia đình anh ấy thì biết rõ. Em khuyên anh ấy rất nhiều lần và thấy anh có giảm một chút ít trong vòng khoảng 2 năm. Đến năm thứ 3 trở đi, chúng em vay mượn tiền cất được cái nhà cấp 4 để ở, cũng từ lúc này anh bắt đầu chơi bài và nhậu nhiều hơn trước. Hàng tháng anh chỉ đưa cho em gần 1/2 số tiền lương anh làm được, còn đâu anh dành để nhậu, và chơi bài, không lo trả nợ. Anh cho rằng có tiền mới trả, không có lấy đâu trả. Với cái suy nghĩ đó nên chả bao giờ anh biết dành dụm phòng lúc ốm đau bệnh tật, công việc lớn nhỏ, bé gửi trẻ… mọi chi phí em đều tự phải xoay sở với mức lương ít ỏi của mình. Cũng vì không có tiền nên em phải bỏ đi giọt máu thứ hai của mình, sợ sinh ra không lo được con sẽ khổ.
3 năm trở lại đây cấp độ chơi bài của anh tăng lên, số tiền nợ lên cả mấy chục triệu chứ không phải là mấy triệu như ngày trước nữa. Anh ấy giấu em, mượn chỗ này lấp chỗ kia, lãi mẹ lãi con... đến lúc không mượn được ai nữa thì nói em mượn giúp. Vì còn thương chồng em muốn anh ấy quay về với gia đình nên mấy lần em đã đồng ý mượn cho anh trả nợ với điều kiện viết giấy cam kết từ nay chấm dứt không chơi. Tuy nhiên lần nào cũng thế được 2-3 tuần rồi anh cũng chơi lại. Buồn quá 2 mẹ con em ra ngoài ở trọ. Em tưởng rằng ở nhà trống trải một mình chắc anh suy nghĩ lại. Một tháng đầu anh không đến thăm 2 mẹ con mặc dù chỉ cách 3km, đến tháng thứ 2 anh đến và mang đồ đạc của 2 mẹ con về. Thằng nhóc nhà em thì quấn ba nó nên thấy là đòi về ngay. Hai tháng ở trọ là ngày nào cũng khóc đòi về với ba. Thương con em cũng về nhà .
Về sống cùng anh, anh vẫn tiếp tục tái diễn tình cảnh cũ. Số tiền nợ của anh ngày càng chồng chất, liên tục có người điện thoại hoặc đến nhà đòi. Đã thế anh còn hay nhậu, cà phê, karaoke tới bến. Nhà cửa con cái không ngó ngàng tới. Con bệnh, con đau mặc kệ. Chỉ khi nào bạn gọi là anh đi, còn vợ con cần anh không quan tâm. Mỗi lần cãi nhau, anh chửi bới không tôn trọng em khiến em đau khổ vô cùng. Có lẽ thói quen đã ngấm vào trong máu, nói giỏi làm không giỏi, tuổi này rồi khó để mà thay đổi. Nói tóm lại anh là 1 con người vô trách nhiệm, với em sống phải có tương lai có mục đích, vì con mà sống cho tốt, làm gương cho con chứ không phải lúc nào cũng trong bóng đen thế này.
Mỗi lần cãi nhau, anh chửi bới không tôn trọng em khiến em đau khổ vô cùng (Ảnh minh họa)
Bây giờ em muốn dứt con người này ra khỏi cuộc đời em như dứt bỏ những sợi dây đang trói buộc quanh người mình. Điều làm em băn khoăn lúc này là con em nó rất thương ba. Mỗi lần em dò hỏi bé về việc sau này chỉ có 2 mẹ con ở cùng nhau bé cũng hỏi lại làm tim em đau nhói. Cháu cũng đã 6 tuổi rồi và bé có quyền được sống cùng với cả ba và mẹ, vì nó không có lỗi. Em không muốn cướp đi cái quyền đó của con, nhưng em lại rất muốn dứt ra khỏi con người bội bạc kia đã làm cho em đau khổ trong gần 6 năm trời chung sống.
Điều thứ 2 nữa làm em băn khoăn đó là em gái của em hiện là giáo viên. Hai đứa cưới nhau được 1 năm thì vợ chồng nó ly dị vì mẫu thuẫn không thể hòa giải được. Bố mẹ em lại là người nặng suy nghĩ giống các cụ ngày xưa là dù có gì cũng phải cam chịu, nhẫn nhục mà sống, vì chuyện này mà lo nghĩ gầy rộc đi, bố phải vào viện 1 tuần do suy nhược. Nếu giờ đến lượt em ly hôn nữa thì ông bà không biết sẽ như thế nào và con em nữa. Lúc này em rất cần lời khuyên từ chị, em mong chị hãy tư vấn giúp em. Em cảm ơn chị nhiều lắm.
(V.T.G)
Chị Tâm An trả lời:
Em thân mến!
Thật buồn khi em có cuộc hôn nhân trong nước mắt, nhưng sẽ còn buồn hơn nếu em trách cứ mình không tìm hiểu quá khứ của chồng hay cứ rơi vào vòng luẩn quẩn không tìm được lối thoát trong cuộc hôn nhân này. Thông thường việc tìm hiểu trước hôn nhân là điều quan trọng, nhưng không ai có thể biết trước được người đàn ông trong cuộc đời mình ra sao có thực sự tốt hay không, bởi chỉ có thời gian mới cho mình câu trả lời rõ ràng nhất, cụ thể nhất.
Anh ấy đã thể hiện cho em thấy là người đàn ông chỉ ham mê bài bạc vui chơi và vô cùng thiếu trách nhiệm trong gia đình và bỏ mặc vợ con trong những hoàn cảnh khó khăn nhất.Chị cũng thấy em đã rất nỗ lực và cố gắng để hy vọng chồng hồi tâm chuyển ý, em cũng đã rất linh hoạt từ mềm dẻo đến dùng biện pháp cứng rắn hơn là chuyển ra ngoài ở để anh ấy thấy được hậu quả của mình. Nhưng kết quả như em thấy đấy, chỉ được vài ngày là anh ấy vẫn “ngựa quen đường cũ”, em phải hiểu rằng đây là một thói quen vô cùng khó bỏ, để bỏ được nó phải có nỗ lực vô cùng lớn trong khi chồng em lại không có quyết tâm cao thì điều này thật khó hi vọng.
Vậy em hãy cân nhắc kỹ, sống tiếp cuộc sống để rồi chết dần chết mòn trong những hi vọng mỏng manh hay bắt đầu một cuộc sống khác cũng đầy khó khăn nhưng tương lai sẽ tươi sáng hơn? Em muốn con em có một ông bố, nhưng đó có phải là ông bố có trách nhiệm hay không khi mà những ngày em mang thai, rồi con ốm đau anh ấy cũng vẫn coi cờ bạc niềm vui của anh ấy hơn hết thảy? Để rồi em có chồng nhưng lúc nào cũng phải một mình như bà mẹ đơn thân? Vì chị tin là em đã cố gắng bằng mọi cách để mong chồng thay đổi rồi, nhưng vẫn vô vọng.
Em thương con em vì con quý bố, nhưng em ạ, nếu vì điều đó mà cố gắng thì liệu rằng con em có đời sống vật chất và tinh thần tốt hơn không? Lúc này bé con nhỏ nên chưa thể quyết định được nên em sẽ phải là người làm điều đó vì tương lai con mình. Nếu trường hợp em ly dị thì em vẫn có thể đưa bé về chơi cùng với anh ấy hoặc anh ấy vẫn qua thăm con vì các em ly hôn nhưng vẫn phải cùng chung trách nhiệm nuôi dạy con cái. Có thể bố mẹ em không muốn điều đó, nhưng em nên tìm cách chia sẻ dần, đừng cố giấu chuyện gì, họ sẽ biết được những gì em đang phải chịu đựng để có phương án giúp đỡ.
Chị tin rằng, mỗi khó khăn sẽ càng làm cho em can đảm và dũng cảm hơn mà thôi. Chúc em nghị lực!
Chị Tâm An của chuyên mục Chuyện khó nói sẽ tư vấn giúp bạn các vấn đề xoay quanh những thắc mắc về tình yêu, hôn nhân, gia đình. Hãy gửi những băn khoăn của bạn về địa chỉ email tinhyeuhonnhan@afamily.vn. Chuyện khó nói sẽ giữ bí mật thông tin cá nhân của bạn (Yêu cầu thư gửi về phải viết có dấu). Chuyên mục Chuyện khó nói mời bạn đón đọc những bài tư vấn trên aFamily vào 11 giờ các ngày thứ 3 và Chủ Nhật trong tuần. |
Có thể bạn quan tâm: