Nhà cô, 2 vợ chồng đều độc lập về tài chính. Cô ngoài làm trên công ty, thì nhờ có chút vốn tích góp từ thời chưa lấy chồng đem đầu tư kinh doanh mà thu được lợi nhuận hàng tháng cũng không tồi. Hàng tháng vợ chồng cô mỗi người sẽ đóng góp tiền để chi tiêu và nuôi con mà thôi, còn lại ai tự quản lí tài sản của người ấy. Tiền nong riêng rẽ nhưng được cái tình cảm thì vẫn hết sức mặn nồng, hơn nữa, vấn đề chính là 2 người tin nhau và đều không có nhu cầu cần người khác quản lí tiền hộ mình, thế nên cô cũng chẳng nghĩ nhiều tới vấn đề này lắm.
Khi con gái cô lên 4 tuổi thì chồng cô làm ăn thất bát, dự án lớn anh dốc lòng đầu tư bị đổ bể không thể cứu vãn được. Tài sản của anh theo đó cũng tan thành mây khói hết. Thậm chí anh còn phải vay nợ bạn bè, người quen để giải quyết hậu quả. Anh cũng hỏi vay cô, tất nhiên, ở vào cương vị 1 người vợ, cô không thể nói câu từ chối. Nhưng điều cô băn khoăn ở đây là, nên dốc hết gan ruột để giúp anh hay chỉ đỡ cho anh phần nào, còn lại phải giữ để phòng thủ cho bản thân?
Một phần nào đó trong cô thì khuyên cô chỉ nên bỏ ra 1 phần để giúp chồng, còn lại để anh tự xoay sở, vì suy cho cùng, chuyện của anh thì anh phải giơ vai gánh vác là đúng. Hơn nữa, ở đời ai nói trước được chữ ngờ, hôm nay thế này nhưng biết đâu ngày mai lại thế khác, nếu như cuộc hôn nhân của cô có biến thì sao? Nhưng một phần khác trong cô lại lên tiếng, rằng cô như thế là ích kỉ, là không tin và toàn tâm toàn ý với chồng. Chồng gần như là người thân của mình, sẽ là người chung vai sát cánh bên ta trong mấy mươi năm còn lại của cuộc đời. Nếu 1 ngày anh biết được cô có ý nghĩ phòng thủ và cảnh giác chồng như thế thì tình cảm vợ chồng ắt hẳn sẽ có rạn nứt lớn. Hơn nữa, bản thân cô cũng tự vấn lương tâm, nếu cô làm vậy có lẽ sẽ rất áy náy, khi mà mình còn khả năng giúp đỡ nhưng lại để mặc chồng tự gồng mình lên vượt qua bão táp.
Chẳng lẽ một khi hết tình, muốn dứt áo ra đi vui duyên mới, người ta có thể “ăn cháo đá bát”, vong ân bội nghĩa đến mức như thế!? (Ảnh minh họa).
Sau cùng, cô đã chọn phương án giúp chồng với tất cả những gì mình có. Khỏi phải nói, chồng cô ngạc nhiên và cảm động cỡ nào. Chính anh cũng đã nói, và bản thân cô cũng tin rằng, với tấm lòng của cô dành cho anh, anh cảm kích cô vô cùng, sẽ không bao giờ làm điều gì phụ lòng cô. Tình cảm vợ chồng khi cùng nắm tay nhau vượt qua hoạn nạn đúng là càng bền chặt hơn bao giờ hết!
Cơn sóng gió trong sự nghiệp của chồng cô rồi cũng qua. Với quyết tâm làm lại từ đầu, dần dà anh đã bắt đầu vực dậy được công việc kinh doanh của mình. Còn cô, vốn liếng đã đem hết ra giúp chồng, vì thế, cô đành an phận với thu nhập là mức lương cố định trên công ty. Nhưng cô không hối hận, vì đổi lại cô có được những thứ quý giá hơn nhiều. Anh đã dõng dạc đảm bảo rằng cô không cần phải vất vả, bươn chải như trước kia, anh sẽ lo lắng cho cô và con đủ đầy không thua kém ai. Cô tin anh, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp và bình yên lạ kì.
Nhưng, lại vẫn 1 chữ “nhưng” quái ác, rồi anh đã quên hết tất cả những gì cô dành cho anh, những lời anh đã hứa hẹn với vợ để chơi cô một vố đau điếng: Anh có bồ! Chính là cô nàng kế toán trẻ trung mới được tuyển vào công ty anh. Ban đầu anh hứa hẹn sẽ chấm dứt với bồ, nhưng khi cô đang chờ đợi anh thực hiện bằng hành động thì trái ngược với lời mình nói, anh vẫn điềm nhiên qua lại với bồ coi như không có chuyện gì. Cô chất vấn thì anh nói: “Chuyện tình cảm sao mà nói dứt là dứt được, em phải cho anh thời gian chứ!”.
Cô cắn răng nuốt nước mắt cho anh thời gian, chỉ vì không muốn gia đình tan vỡ, không muốn con gái phải chịu cảnh không có cha. Nhưng rồi sao, anh vẫn chẳng có động thái gì là muốn chia tay bồ, thậm chí đã thuê hẳn căn chung cư đắt tiền cho cô ta ở, cũng để làm nơi hẹn hò riêng tư của 2 người, còn hứa hẹn sẽ mua đứt tặng cho cô ta luôn. Đến nước này thì cô không thể nhịn hơn được nữa, lớn tiếng trách móc, lên án chồng, buộc anh phải lựa chọn 1 trong 2 - vợ hoặc bồ. “Anh thực lòng không muốn, nhưng nếu em đã muốn li hôn thì anh đành phải chiều theo ý em vậy!” – anh thờ ơ đáp khiến cô chết lặng.
Cô ngậm đắng nuốt cay viết đơn li hôn đưa cho chồng kí. Nhìn anh kí xong, cô ngập ngừng nói: “Số tiền trước đây em giúp anh… nếu như chúng ta vẫn còn là vợ chồng, tất nhiên em không tính toán, nhưng giờ thiết nghĩ anh cũng nên hoàn lại cho em chứ, phải không? Anh nói là anh vay em mà…”. Anh nghe cô nói thế thì nhướn mày đáp: “Sao có thể thế được em? Thế còn khoản tiền thế chấp sổ đỏ căn nhà mình đang ở để vay ngân hàng thì em tính sao?”. “Anh vay để đầu tư vào công ty của anh, mà cái công ty ấy em chẳng được hưởng chút lợi nào cả, giờ nó là của anh với cô ta, thế sao anh lại bắt em phải chia sẻ nợ với anh?” – cô hơi lớn tiếng. “Ra pháp luật thì không ai nói thế được đâu em ạ! Vì thế, em chọn 1 trong 2 đi, chấp nhận quên khoản tiền em cho anh vay, hoặc cùng anh gánh nợ! Anh như thế là còn tử tế chán, vì thẳng thừng ra thì em cho anh vay tiền nhưng đâu có giấy tờ gì làm bằng chứng đâu, anh chối bay đi em cũng chẳng làm gì được” – anh ta cười khẩy.
Chứng kiến tất cả những gì anh ta nói và làm, cô thực sự không thể hiểu nổi trên đời sao lại có người lật mặt như trở bàn tay như vậy. Vừa là tình nghĩa vợ chồng, vừa là lúc anh ta khó khăn, cô đã hết lòng giúp đỡ, ấy thế mà anh ta lại nỡ lòng đối xử với cô như thế? Chẳng lẽ một khi hết tình, muốn dứt áo ra đi để vui duyên mới, người ta có thể “ăn cháo đá bát”, vong ân bội nghĩa đến mức như thế!?
beforeAfter('.before-after'); Có thể bạn quan tâm: