Họ sống cùng một khu chung cư, người đàn ông đó sống tầng 21 cùng gia đình, Hà ở tầng 16. Lần đầu tiên Hà chuyển tới, đang loay hoay không biết làm sao bê được cái tivi vào thang máy thì người đàn ông đi tới, giúp Hà đưa chiếc tivi cồng kềnh vào trong thang máy, thang máy chỉ có hai người, họ trò chuyện xã giao vài câu. Hà giới thiệu cô mới chuyển đến đây, người đàn ông giới thiệu nhà anh ở tầng 21, sống cùng vợ và hai cô con gái sinh đôi.
Những ngày sau đó họ liên tục gặp nhau ở thang máy, có lúc Hà gặp cả gia đình, chị vợ trông có vẻ yếu mặt lúc nào cũng buồn, Hà chào nhưng chị ấy không bao giờ mở lời đáp lại, chỉ khẽ gật đầu, nhưng được hai cô con gái thì đáng yêu hết sức, hai cô bé sinh đôi, năm nay lên 5 tuổi, lúc nào cũng ríu ra ríu rít, hồi đầu được bố bảo chào cô Hà đi, chúng cũng chỉ lễ phép chào, mỗi lần gặp Hà đều lấy trong túi ra cho hai cô bé lúc thì cái kẹo, lúc thì cái móc chìa khóa, dần dần hai cô bé quấn quýt Hà lắm, thậm chí chúng còn thường xuyên xuống nhà Hà chơi.
Hà sống một mình, có hai đứa trẻ bi bô nô đùa bên cạnh cô cũng vui, lũ trẻ thích ở với Hà có khi bố xuống đón cũng không chịu về, đòi ở lại ăn cơm ngủ lại với cô Hà, chúng bảo về nhà mẹ suốt ngày cáu với mắng chúng sợ lắm. Hà tự nhiên tò mò không hiểu cuộc sống vợ chồng của người đàn ông đó và vợ như thế nào.
Dần dần Hà trở nên thiết với cả ba bố con, có lúc họ cùng nhau xuống sân chung cư nô đùa, nhìn họ nhiều người nhầm tưởng đó là một gia đình. Hà được biết chị vợ bị mắc bệnh tim, sức khỏe rất yếu, cũng không đi làm gì, không thích giao lưu tiếp xúc ai, chỉ quanh quẩn trong nhà, mọi việc chợ búa cơm nước ngoại giao bên ngoài chăm sóc con cái đều một tay anh chồng lo. Nhiều lúc nhìn cách người đàn ông đó lo lắng chăm sóc vợ con mà Hà cảm thấy ghen tị với người phụ nữ kia, chị ta ốm đau nhưng đổi lại có người chồng tuyệt vời hiếm có.
Rồi Hà và người đàn ông này kết bạn với nhau trên facebook, hai người thỉnh thoảng nói chuyện trao đổi những thông tin ngắn gọn của khu chung cư, chuyện của hai cô nhóc, rồi những lần nói chuyện cứ trở nên thân thiết dần, có lúc họ chat với nhau tới 3 giờ sáng về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Hà được biết vợ chồng anh không ngủ cùng nhau, chị vợ ngủ một mình, anh ngủ cùng hai cô con gái.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, Hà dần dần phát hiện ra mình đã yêu người đàn ông này lúc nào không hay, khi nhận ra điều đó cũng là lúc người đàn ông thú nhận với Hà thứ tình cảm đang nhen nhóm trong lòng anh mà không sao dập tắt được, hai người tự giằng xé nội tâm trong nhiều ngày, nhưng vào một buổi chiều cuối tuần, hay cô nhóc thì đi học vẽ chưa về, người đàn ông đó đã gõ cửa phòng Hà. Họ cuốn vào nhau, không thể nào dừng lại được, và thế là họ chính thức trở thành tình nhân của nhau.
Cũng vì thương vợ bị bệnh thương hai cô con gái nên anh cố gắng làm tốt nghĩa vụ của người chồng, không nỡ bỏ rơi chị lúc này. Nghe câu chuyện của anh, Hà càng thấy thương người đàn ông hơn, một mình anh phải đi làm cáng đáng nuôi cả gia đình thuốc men cho vợ. Hà ngỏ ý muốn phụ giúp nhưng lần nào anh cũng từ chối, thế nên cô đành tìm cách khéo léo giúp đỡ như lúc thì mua váy áo sữa cho hai cô nhóc, lúc thì Hà nhờ bạn mua thuốc bổ tim cho chị vợ rồi đưa cho người đàn ông cầm về, có lúc Hà lén lút bỏ tiền vào ví của người đàn ông, chẳng biết anh có biết hay không, nhưng cũng chẳng thấy anh nói gì.
Hà cũng thuộc dạng có nhan sắc, làm cho công ty nước ngoài, lương cũng vài chục triệu một tháng, với điều kiện của Hà chẳng khó để tìm cho mình một người đàn ông tốt hơn người đàn ông này gấp bội, thế mà Hà lại cứ yêu người đàn ông này một cách điên cuồng. Hà chẳng biết tại sao mình lại ngớ ngẩn như vậy nữa, nhưng Hà chỉ biết là cô rất thương anh, thương hai cô gái nhỏ, muốn ở bên chăm sóc họ, nhưng còn chị vợ ốm đau bệnh tật, Hà cũng không thể nào xúi người đàn ông bỏ vợ mình trong lúc như thế được, Hà cho rằng làm như thế là thất đức.
Hà cứ yêu cứ lặng lẽ hi sinh như vậy mà chưa một lần tỏ ra ghen tuông. Dần dần trong khu chung cư cũng lời ra tiếng vào đàm tiếu mối quan hệ của Hà và người đàn ông, chẳng biết chuyện có đến tai chị vợ hay không, nhưng dạo này mỗi khi gặp nhau ở thang máy chị Vợ đều nhìn Hà với ánh mắt sắc lạnh, Hà mở lời chào chị ta cũng không gật đầu nữa. Gương mặt người đàn ông lúc đó thật gượng gạo và tội nghiệp làm sao. Những lúc ở cạnh nhau, người đàn ông thường ôm Hà vào lòng xin lỗi, vì đã để Hà phải chịu thiệt thòi như vậy.
Hà chẳng nói gì cả, con đường Hà đi thì Hà tự chịu, ai bảo Hà yêu người ta quá. Phận tình nhân chẳng danh chẳng phận đáng lẽ được cung phụng vật chất để bù đắp tinh thần, thì đằng này Hà đi cung phụng lại cho gia đình anh ta. Bạn bè thân khuyên răn Hà nên chia tay, nhưng Hà vẫn cương quyết bảo vệ tình yêu của mình. Hà biết mình thiệt thòi, nhưng Hà không muốn từ bỏ, vì cô yêu người đàn ông ấy, yêu luôn cả cách mà anh quan tâm chăm sóc cho vợ con.
Hà thấy mình ngốc nghếch, nhưng Hà còn dự định sẽ sinh con với anh, rồi vẫn cứ sống với thân phận tình nhân như vậy cả đời. Tình nhân và vợ suy cho cùng chỉ khác nhau ở cái giấy đăng kí kết hôn. Hà thấy mình cũng không cần đến tờ giấy hôn thú đó làm gì, khi mà Hà có cả trái tim của người đàn ông đó rồi.
Có thể bạn quan tâm: