Nếu em giữ những ngày mưa ở trong lòng, những ngày mưa sẽ trôi qua thật lâu.
Nếu em giữ tình yêu ở trong lòng nhớ thương nhận về sẽ chất đầy theo năm tháng.
Tháng chín, trên những tầng không đã từng ngập tràn ước mơ của em về tình yêu với anh; tháng chín, khi năm tháng đi qua em biết anh mãi mãi chỉ là giấc chiêm bao.
Đã hàng trăm lần em đặt cho mình câu hỏi về sự lãng quên để đến cuối cùng mới bàng hoàng nhận ra cố gắng quên đi một người giống như tự tay khắc những nhớ thương lên tim mình vậy.
Hôm nay em say, nằm khóc và nghĩ về hàng trăm con người bước qua cuộc đời mình, dửng dưng đặt dấu chân lên trái tim em rồi đi bặt. Có lẽ em thật ngốc khi bao năm qua mãi hi vọng về một người đáng lý ra không bao giờ được phép nhớ. Nhưng những con tim lỗi nhịp chẳng bao giờ biết tự mình hàn gắn những vết thương.
Rời bỏ những nơi chốn thân quen, xoá hết những dòng tâm sự nhưng có bao giờ chối bỏ được kỷ niệm đâu anh. Giá em có thể thấu hiểu cảm xúc trong lòng mình. Giá em có thể biết cô đơn bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào. Giá em có thể xếp nhớ thương thành những miền ký ức không còn nhức nhối mỗi khi nhìn lại.
Những mùa chồng chềnh qua, đến hết cuộc đời này ai sẽ chọn lựa giữ ta ở trong tim của họ?Hay tất cả đều sẽ bỏ rơi ta như ai đó đã từng!
Anh giờ là của người còn em chẳng là gì của anh. Nên có lẽ sau này em biết quên, quên anh, quên những tháng nắm đã sống trong lòng mình như một hơi thở và ngày ấy, em sẽ thôi không còn trăn trở để bắt đầu một tình yêu mới.
Em sẽ làm được phải không em!
Trần Tịnh Cầm -