Một khi bạn xác định sẽ dấn thân vào một mối quan hệ "chẳng thể gọi tên". Tức là bạn đang thử thách sức chịu đựng của bản thân. Có thể lúc bắt đầu bạn nghĩ, ừ chẳng là gì của nhau. Tốt thôi, sẽ chẳng thể đau buồn. Cần nhau thì đến, rã rời rồi thì xa. Chẳng vươn vấn, chẳng thiết tha.
Bạn nói với lòng mình, đó không phải là tình yêu. Có người gọi đó là "Tình nhân". Tây hơn thì có thể gọi là "Friend and Benefit" – "Tình bạn và Lợi ích". Với tôi hai khái niệm này hoàn toàn khác nhau. "Tình nhân" ít nhất trong mối quan hệ đó còn tồn tại (hoặc ít hoặc nhiều) "tình yêu". Còn "Friend and Benefit" trong lập trình của nó bản chất đã không có "tình yêu". Điểm chết người là ở đó. Thật tốt nếu sau một thời gian cả hai cùng lúc xuất hiện yếu tố tình yêu. Chúc mừng, bạn có thể tiến lên mức "chúng ta là cho nhau".
Hoặc giả, tệ một chút cũng có thể làm "Tình nhân". Nhưng. Nếu chỉ một bên, xuất hiện thứ tình cảm này thì đó sẽ là bi kịch. Bạn yêu người ta, bạn có thể bên cạnh người ta, nhưng bạn mãi mãi không có được người ta. Người ta, vào bất kì thời điểm nào cũng có thể rời xa bạn.
Làm "Tình nhân" hay "Tình bạn và lợi ích" đều đau. Tùy thuộc vào bạn dành tình cảm cho người ta bao nhiêu. Tình cảm là một trò chơi, hai người kéo hai đầu dây, người kia buông bạn sẽ ngã..
Đau là...
Vào những lúc lặng thinh. Chỉ có mình ênh mà nằm nghe trái tim mình đập. Những lúc nhớ lại những chuyện đã cùng người ta trải qua, cùng khóc, cùng cười. Đặc biệt là những cái ôm. Nó có sức mạnh vượt xa những gì bạn tưởng tượng, nó làm bạn nao lòng, chợt đưa tay vào hư không rồi chỉ có thể ôm lấy chính mình.
Có những lúc bạn nhớ người ta quay quắt. Và bạn tin đi, số lần bạn cần người ta ngày càng tăng lên. Vì lòng tham của con người ta vô đáy.
Rồi... Đến lúc bạn nhìn người ta xác lập những – mối – quan – hệ khác. Lúc đó bạn chỉ có thể tự huyễn hoặc bản thân bằng bài ca muôn thuở "chúng ta chẳng là gì của nhau." Thế cho nên tới đau cũng chẳng trọn.
Những mối quan hệ chẳng thể gọi tên. Do bản chất nó chẳng rõ ràng nên bạn không thể mong chờ bất kì điều gì từ người ta. Bạn bắt đầu một cuộc chơi định sẳn sẽ thua. Nhưng bạn vẫn quyết định chơi, thì chia buồn cùng bạn. Bạn đã yêu người ta từ lúc đó rồi..
Như Ý Trần Huỳnh -