Đàn bà khi yêu cũng vậy - nhớ, thương, trao, gửi, ghen, hờn… - là những gì quẩn quanh bám vào những nơ-ron thần kinh xúc cảm để rồi một khi tình yêu của họ quá lớn cho một kẻ phong lưu nào đó.
Và khi tình yêu của kẻ kia lại đem đi san sẻ bớt cho những người đàn bà khác, thì lúc đó chính là những lúc tim gan đập liên hồi mà lòng thì đầy quằn quại, khổ đau.
Đàn bà khi yêu phần trăm “mức độ Hoạn Thư” kinh khủng khiếp lắm, nếu bạn cho rằng đàn ông khi yêu ghen nhiều hơn thì chưa hẳn đã thế. Chẳng qua bạn chưa chứng kiến đàn bà khi yêu thật lòng một ai đó mà thôi. Nó cao thượng nhưng dễ bị tổn thương lắm.
Đàn bà dễ bị đốn ngã bởi một kẻ mồm mép, lãng tử. Họ chết mệt trong những điệu say du dương của tình yêu mà từ anh chàng kia phát ra.
Tôi thường trêu đùa vài người bạn rằng: “Đàn bà khi yêu là lúc họ ngu muội và ngu ngốc nhất. Còn đàn ông khi yêu chính là lúc họ trổ tài những mánh khoé vốn có sẵn của mình. Tinh ranh và khôn ngoan nhất”
Đàn bà là vậy, khi yêu họ yêu hết mình, nhưng khi gặp kẻ bội phản họ khóc, họ buồn, họ ủ rũ… Trông tội nghiệp và thảm thương vô cùng. Nhưng họ vẫn chỉ là phái yếu, nên họ vẫn cần bờ vai ấy, cái bờ vai mà họ đã gửi hết bao tâm tư, ưu phiền vào trong. Thế là họ chẳng ngại ngần gì một cú ghen cho bất cứ cô gái nào dám bén mảng tới người đàn ông kia.
Họ tìm mọi cách để giành, kéo, níu lại kẻ đàn ông vô tâm kia, họ chẳng sợ chi những cái gai trước mắt, chỉ sợ trái tim người đó không có chỗ chứa cho góc tim bé nhỏ của họ. Có phải đó cũng là một cách bảo vệ tình yêu của mình hay là bản thân đang ngu ngốc giành một trái tim đang bỏ bê mình?
Đàn bà một khi đánh ghen chẳng giống ai, một cái tát cho con nhỏ dám léng phéng với người đàn ông của họ. Rồi quay mặt đi lòng đang chảy cuộn trào bao dòng nước mắt tội nghiệp.
Đàn bà khi ghen, chửi bới, la hét, sỉ nhục người đàn bà thứ 3 dám trơ trẽn giật ngang người đó. Xong rồi bước ra khỏi quán café thấy lòng chẳng những không nhẹ nhàng mà còn hoang hoải buồn không nên lời.
Đàn bà khi ghen, vì yếu đuối nên cứ dại khờ đi van xin cô chân dài kia tránh xa người đàn ông của mình. Nhưng rồi liệu con mèo đói ăn miếng mỡ ngon lành đang cắn dở liệu có thả ra cho con khác ăn không?
Đàn bà khi ghen, quỳ lạy khóc lóc trước mặt người đàn ông của mình và rồi cái họ đáp lại là ánh mắt quay gót bước đi trong buổi chiều tan tầm vội vã, bỏ lại họ với những tiếc thương, nỗi đau quay quắt không nguôi.
Đàn bà khi ghen, cũng có thể hẹn nhau đánh một trận tơi bời, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau như những con thú tranh mồi. Để rồi khi cuộc chiến tàn, họ quay lại chợt nhận ra rằng trái tim mình đang bị cào xé những vết thương sâu trong lòng loang lổ vết sâu hõm hơn mà thôi.
Nhưng hãy cứ nghĩ kĩ lại đi đàn bà ạ, bởi một khi anh ta đã cố gắng cất bước ra khỏi cuộc đời của mình thì nhất quyết nếu có quay lại thì tình cảm cũng chẳng được mặn nồng như xưa nữa đâu. Cũ lắm rồi. Chỉ còn lại tro tàn giữa trời tháng 7 oi nồng trào dâng ầng ậng nước mắt!
Đúng thật đáng thương vô cùng!
P/S: Bài viết tôi viết thay cho một người mà tôi đáng kính, đang gặp phải những trái ngang và cuộc đời đã vệt nên một vết sẹo mãi chưa lành. Chúc chị hạnh phúc!
Hải Văn -