Những ngày tuổi trẻ, em đã từng có những tình yêu rất vội. Mảnh tình vụn, vụn cả đôi đường. Nên lời yêu chưa kịp nói, tình đã chóng vánh đi xa, tiếng chia tay chẳng kịp thốt ra, đã chia đôi mỗi người một ngã.
Ngày anh đi, là những ngày em hoang hoải trên những nhịp phách vỡ tan của bản tình ca dang dở, là những đêm nằm cuộn mình trong phòng tối, nghe hoài một bài nhạc cũ xưa in hằn bao kỉ niệm, rồi ôm vai khóc rưng rức đến cạn kiệt chút lòng, là những bận lòng vòng trên phố, chẳng định một điểm đến, mà mặc nhiên cho phố nhòe đi trong khóe mắt; là những chiều hoàng hôn phủ màu buồn ảm đạm trên con đường xưa cũ, để vô tình thấy bước chân mình nặng trĩu những giá như; là một nắng mùa thu thấy tim mình như lạc về miền xưa cũ, để quặn mình, đau thắt một ngày xa.
Bắt đầu một tình yêu không khó, nhưng để bắt đầu một tình yêu mới trên những vụn vỡ của mảnh tình đã rơi vào dĩ vãng lại chẳng thể dễ dàng. Mùa qua mùa, nắng vẫn đổ hanh hao trên hàng cây cuối phố, mưa vẫn về tạt nhẹ mái hiên xưa, gió vẫn đến mỗi đêm cho cành run rẩy lá, bụi vẫn trải che mờ con đường cũ bước chân quen. Xuân - hạ - thu - đông, từng ngày rơi trước ngõ, em bước qua mùa chẳng đếm cả thời gian. Hàng cây xanh xao đã bao lần thay lá, em vẫn đợi hoài, màu áo mới của tình yêu...
Em cứ đợi, đợi hoài cho vết thương lòng thôi thổn thức, để một ngày căng tròn khát vọng mới yêu đương. Em đợi trong cô đơn, trong hoang hoải, trong những ngày nối ngày, trong những mùa dài vô tận. Em đã đợi rất lâu, rất lâu, đến quên cả đếm, để rồi bất chợt nhận ra, những ngày một mình của em còn dài hơn cả cộng dồn tất cả những mối tình vụn vặt. Ra là, khi những tổn thương đã khắc sâu vào tâm khảm, thì ta cũng nghiện cái cảm giác một mình như người trẻ đa tình nghiện yêu. Ra là, em đã cô đơn lâu lắm, đến mức chẳng bận phơi cuộc tình, đến độ chẳng cần chút nắng mới của ngày thương.
Một mình, không có nghĩa là em chẳng cần tình yêu, thú thật mà nói, trên đời này, chẳng ai có thể sống mà thiếu những phút giây chênh vênh với nửa tình đậm nhạt. Chỉ là, em vẫn sợ, sợ cái cảm giác yêu mong manh, sợ tình dằn vặt. Em sợ rằng tình mới, rồi cũng chẳng thể nào ngăn nổi đôi môi thôi thổn thức: “mình yêu nhau bao lâu?”. Em sợ cảm giác tay mình nắm một cái gì đó nhưng lại lắng lo hoài nỗi niềm chẳng chặt, để rồi giọt tình ít ỏi cũng rớt dần qua kẽ tay mà tan mất. Đôi lúc, cái cảm giác một mình còn hạnh phúc lắm lần hơn những lúc cô đơn, hoang hoải giữa cuộc tình.
Ấy vậy mà, có đôi lúc tăng ca về muộn, thấy những cô bạn có người yêu đứng đợi giờ về, vài cái nắm tay, nụ cười giấu kín, chợt thấy lòng mình sao yếu đuối. Đôi lúc, thấy người ta yêu nhau, chờ nhau giữa một mùa đông lạnh lại khiến ngực trái em hẫng đi vài ba nhịp. Đôi lúc, em quay đầu nhìn về những mảnh tình đã cũ, tiếc những ngày nông nổi yêu đương, rồi lại thèm yêu đương như ngày xưa nông nổi. Đôi lúc, em chênh vênh đến chẳng hiểu nổi mình.
Trời đêm gió thốc, con đường quen ngàn lần bước vội, nhưng chợt buồn nên chẳng muốn đi nhanh. Sài Gòn tháng ba, những ngày trời oi oi đón chào mùa hạ. Lại một mùa mới khác. Biết đến bao giờ em lại có thể yêu?
Lạc An