Nhưng hôm nay, một lần nữa, em lại gọi "Anh ơi", chỉ là theo thói quen thường ngày thôi, đáp lại em, anh lạnh lùng: "Gì em?". Em ngẩn người ra vài giây. Và cũng chính từ giây phút đó, em đã hiểu rằng, em chẳng còn tư cách gì để mà gọi anh một cách vu vơ như thế nữa cả, chẳng còn được bám theo anh mà nhõng nhẽo nữa rồi. Anh hôm nay, không còn kiên nhẫn để yêu em nữa.
Khi chúng ta cãi nhau, chị bạn em nói rằng: "Tại sao em cứ luôn nhận lỗi về mình thế? Đầu đuôi thế nào em kể cho chị nghe xem ai sai, ai đúng nào? Mình là con gái mà, kể cả mình sai thì cũng không nên nhận lỗi". Em im lặng, chuyện của chúng ta chưa khi nào em có thể rành rọt để suy xét, lại càng không thể kể cho người khác nghe, để mổ xẻ ai đúng ai sai. Em cũng thừa hiểu rằng, chuyện tình cảm vốn không tồn tại sai và đúng, đã thật lòng yêu nhau, thì tính toán hơn thua với nhau làm gì, phải không anh? Thế nhưng, không hiểu sao em luôn cảm thấy mình sai, mình chưa đúng, chưa tốt. Có lẽ là thế thật, em kém cỏi quá anh nhỉ.
Trước đây, em mạnh miệng nói chân lí nọ kia, rằng: "Đã yêu là phải dung hòa nhau, chứ không phải chuyện không hợp là nói bỏ. Người ta, những người sớm yêu rồi chia tay ấy mà, cứ lí do lí trấu nọ kia, thật ra chẳng hết lòng yêu thương nhau chút nào". Để rồi hôm nay, khi em đứng trước đổ vỡ của chính mình, quanh đi quẩn lại tại vì nọ, tại vì kia, cuối cùng chung quy lại vẫn là: Em thấy chúng mình không hợp. Nói ra câu đó, trong lòng em rối như tơ vò. Vốn dĩ em không thông minh, trong những lúc quan trọng thế này thì lại càng ngốc nghếch. Em chẳng biết nói sao cho tim mình đỡ đau và cho anh bớt buồn.
Khi chúng ta yêu nhau, có nhiều người lâu lâu lại hỏi đùa nhau: "Sao mãi mà chúng nó chưa chia tay nhỉ?". Nghe thế, lúc đó, em dương dương tự đắc lắm, cứ gân cổ lên cãi: "Còn lâu". Rồi đến bây giờ em cũng chẳng biết phải nói sao, về anh, về em và về họ. Dẫu biết ta không nên bận tâm đến việc họ nói gì, nghĩ gì, nhưng trong mắt họ em vẫn là kẻ thất bại, thất bại thảm hại.
Có những cuộc chia tay vì hết yêu, cũng có khi chia tay vì yêu quá nhiều. Vậy chúng ta chia tay vì gì anh nhỉ? Em không biết, anh cũng không biết, chỉ là hình như ta không còn cần nhau trong cuộc sống này. Nó giống như việc một món đồ có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng khi mất thì vẫn rất buồn, đúng hơn là tiếc. Em chẳng tiếc gì cả, thời gian, tình cảm, hạnh phúc... tất cả với em là xứng đáng.
Anh còn nhớ phim Bên nhau trọn đời không? Có nói một câu này: Em có thấy ai nói chia tay một lần mà có thể triệt để chia tay không?". Em cảm thấy rằng, chúng ta sẽ là ngoại lệ. Câu chia tay, vốn dĩ là câu nói tối kị mà kể cả khi cãi nhau, giận nhau lắm ta cũng chưa bao giờ nói. Nhưng bây giờ lời đã nói ra rồi, thì không rút lại được. Hơn nữa, em không giận quá mà nói ra, em đã suy nghĩ rất kĩ. Còn anh, có lẽ cũng đã nghĩ thông, nên khi nghe em nói, anh không một chút bất ngờ hay thất vọng. Anh bình thản, im lặng, đồng ý. Em ngẩn ngơ, hối hận, vụn vỡ.
Anh vẫn ân cần với em như thế, vẫn mặc áo, đội mũ cho em thật cẩn thận, nhưng đôi mắt anh nhìn xa xăm quá rồi. Giây phút đó em đã cố không để nước mắt rơi. Em ngồi sau lưng anh, không còn dám vòng tay lên ôm anh nữa, mà cố tỏ ra lạnh lùng xa cách. Gió xuân Hà Nội không quá lạnh, nhưng sao hôm nay, trên đường về em thấy cái lạnh buốt vào tới tận tim.
Trước đây, biết bao lần ta tạm biệt nhau, em luôn cố quay đi và bước thật nhanh, tuyệt nhiên không ngoảnh lại nhìn anh đến một lần. Anh có bao giờ từng thắc mắc tại sao không? Vì em đã từng đọc đâu đó, rằng khi chia xa, người nào đứng nhìn đối phương quay lưng bước đi, sẽ là người nhớ nhiều hơn cả. Vậy nên em sợ lắm, sợ sẽ phải nhớ anh quá nhiều, sợ anh sẽ không nhớ em. Ấy thế mà hôm nay, em đã không làm được. Em đã đứng ngay đó, nhìn anh lần cuối, nhìn mãi không thôi, nhìn cho tới khi bóng anh khuất dần rồi biến mất. Anh đi rồi, và anh cũng không hề quay đầu nhìn lại đến một lần. Em thấy môi mình mặn đắng, chắc sau hôm nay em sẽ nhớ anh, rất rất rất nhiều. Còn anh, anh có nhớ em một chút nào không?
Nguyet Chihiro -