Khi mà tôi chia sẻ một vài dòng lên Facebook nhà mình rằng tôi nhớ một ai đó đã cũ xưa, nhớ một người thuộc về phần mỏng manh của ký ức. Tôi nói rằng nỗi nhớ ấy không dễ chịu một chút nào. Có người bạn nói với tôi, vậy còn nỗi nhớ về một người ở xa thì sao? Không phải là một mối tình xa, mà là một người xa lạ, khoảng cách giữa hai người như có một bức tường thành chặn lại không tài nào rút cho ngắn bớt. Ý là, mình thầm thương trộm nhớ người ta, cảm giác sẽ thế nào?
Ôi chao, thế mới thấy tuổi trẻ mà nhớ nhung ai thì cứ da diết đến cồn cào. Kể cả là nỗi nhớ cho một người dưng xa lạ.
Tôi từng rơi vào trường hợp này, cứ thấy tim mình nhảy nhót xôn xao. Tôi cũng từng lấy nỗi nhớ về một người không thân thiết để nuôi niềm vui nhỏ bé qua ngày. Rồi nhiều cho đến rất nhiều ngày sau khi phủ nhận cơn cảm nắng với người ta, tôi muốn mình ngừng thích. Vì cứ dày thêm lớp nhớ nhung mà người ta không được biết thì thật mệt.
Thế mà… tôi lẩm nhẩm tính từng ngày, kể từ ngày tôi nói sẽ thôi ngừng nhớ…
"Sau một ngày kể từ ngày quyết định ngừng thích cậu ấy, ngừng đơn phương cậu ấy. Nhận ra là... mình vẫn mến cậu ấy y nguyên như vậy, cũng vẫn thấy cậu ấy thật đáng yêu, nghĩ về cậu ấy vẫn tự nhiên nhoẻn cười. Nhưng lòng trở nên nặng nề hơn một chút. Bởi tự biết tình cảm này không đi đến đâu cả, không tiến triển, chỉ như một người lầm lũi tự lao mình xuống dốc... Và cũng tự nhiên thấy tủi thân mà bật khóc. Việc cứ phải một mình, lặn lội thương nhớ một mình, người cần biết không muốn biết, cũng chẳng để tâm.
Vậy đó, thương thật thương, những lúc phải ôm tim mình lạc nhịp gọi tên một người khác..."
Tôi cảm thấy không thể tùy tiện trả lời cho câu hỏi thuộc về phạm trù thương nhớ một ai đó, vốn là một người đặc biệt trong tim mềm. Bởi tôi biết, lý trí có bày ra ngần này lý do để từ bỏ, thì trái tim chỉ cần duy nhất một nửa lý do cũng nhất quyết không quay đầu. Bởi nỗi nhớ thì cứ dùng dằng mãi, không dứt khoát được, làm sao ngừng thương yêu cho nổi?
Bạn sẽ nhận ra mình ngừng nhớ một người, khi mà bạn thấy tim mình nhẹ bẫng, mắt mình nhìn đời trong veo, sự chú ý không tập trung ở người đó mà tập trung cho tất cả.
Bạn sẽ nhận ra mình ngừng nhớ khi không vô thức gọi tên người ấy trong đêm, không níu giữ họ trong những giấc mơ bạn ngủ, không cố chấp gặp mặt họ trong cuộc sống của bạn thường ngày.
Bạn cũng sẽ nhận ra mình ngừng nhớ họ, khi bạn ngừng quan tâm đến họ, nhiều hết mức có thể. Dẫu đau lòng nhưng nếu cố gắng vẫn có thể nguôi ngoai. Đừng cố chấp học quên đi một người, bởi chỉ cần ngừng nhớ thôi là đủ. Vì ký ức về một người không phải là hố cát để lấp đầy mà là một ngăn tủ có khóa để đóng lại, ném chìa khóa đi, bạn sẽ không phải bận tâm nhiều nữa…
Hạc Xanh -