Rồi đến một lúc nào đó em lớn hơn hiện tại, trưởng thành hơn hiện tại, em chẳng còn quan tâm đến một thế giới người với người ngoài kia, chẳng còn vui buồn cùng ngang dọc xúc cảm của thiên hạ. Em sẽ có mục tiêu to lớn của riêng em, đam mê tự trong lòng em chứ không phải do ai khác mang đến. Chắc ngày đó sẽ tới vào một thời điểm nào đó, nhưng... chưa phải bây giờ.
Có lẽ là do em nhạy cảm , nên chỉ một câu nói, một hành động vô tình của ai đó cũng khiến em suy sụp hoàn toàn. Em chưa bao giờ sống cho mình em, em vui vì niềm vui của họ, buồn vì nỗi buồn của họ, cuộc sống em cứ quay vòng theo cảm xúc của những người em quan tâm.
Em không phải cô gái mộng mơ hay bay bổng, em hiện thực đến mức đôi khi phũ phàng với lòng tốt chân thành của thiên hạ, rồi em tự hỏi, vậy mình sống vì người khác hà cớ là có mục đích gì đây? Em vẫn là không thể trả lời được, em chẳng cần gì cả, chỉ là muốn được yêu thương như cách mà em đang yêu thương cả thế giới này.
Nhiều khi em thấy sao em lương thiện quá, em nhìn thế giới với ánh mắt bao dung, thương cảm, trao cho họ-những người lạ ngoài kia cả bầu trời yêu thương, chân thành, nhẹ nhàng, lặng lẽ, mà em hay ví tình cảm đó, nó giống như ánh nắng chiều tà lúc hoàng hôn.
Em luôn miệng nói em yêu nghề, yêu công việc hiện tại của em, nhưng tình yêu đó là do có người cho em, động lực đó là do có người mang tới cho em. Phải chăng em đã sai khi để một ai đó có ảnh hưởng quá lớn như vậy đến cuộc đời mình. Để rồi khi người đó quay lưng lại với em, cũng đồng nghĩa rằng tất cả trong em sụp đổ, mọi thứ em làm dường như không còn ý nghĩa nữa và điều duy nhất em nghĩ đến đó là buông xuôi.
Ai cũng nghĩ rằng thứ sức mạnh đó ắt hẳn phải là tình yêu trai gái, nhưng với em, nhiều thứ tình cảm còn lớn lao hơn nhiều, nhiều điều trong cuộc đời này em trân trọng và nâng niu hơn nhiều. Có những người, đối với họ, em chỉ là một người bình thường, nhưng với em, họ có một ý nghĩa vô cùng quan trọng mà chính họ cũng không thể ngờ tới được. Có câu nói "Cho ai đó một vị trí trong tim mình, cũng đồng nghĩa với việc cho họ quỳên được làm tổn thương ta".
Em cũng biết vậy nhưng sao em khờ quá, mà không, là vì em thiện lương, có lẽ một quả tim đẹp phải là một quả tim có thật nhiều vết xước, vì có lúc họ làm em buồn, nhưng cũng nhờ có họ mới "viết lên cuộc sống em với bao nỗi chông chênh". Coi như là vì em chấp nhận những ngày mưa để mỉm cười khi chờ nắng tới.
Rồi đến một lúc nào đó em lớn hơn hiện tại, trưởng thành hơn hiện tại, em chẳng còn quan tâm đến một thế giới người với người ngoài kia, chẳng còn vui buồn cùng ngang dọc xúc cảm của thiên hạ. Em sẽ có mục tiêu to lớn của riêng em, đam mê tự trong lòng em chứ không phải do ai khác mang đến. Chắc ngày đó sẽ tới vào một thời điểm nào đó, nhưng...
chưa phải bây giờ.
XiangChui -