Ai mà chẳng từng yêu say đắm, điên dại trong những năm tháng tuổi trẻ! Ai chẳng từng vì những dại khờ mà vấp ngã, mà đau. Vì tuổi trẻ người ta tự cho mình cái quyền được thử, được sai lầm, được vấp ngã....và được biết cảm giác đau! Bởi có đi qua những vấp ngã, khổ đau con người ta mới trưởng thành. Dù biết rằng cuộc đời nếu để lại quá nhiều vết sẹo trong lòng sẽ khiến người ta trơ lì, đôi khi sẽ là lạnh giá. Và những yêu thương sẽ không còn đủ nóng để khối băng trong lòng tan chảy.
Em cũng từng đi qua những năm tháng tươi đẹp, sôi nổi lẫn những dại khờ nông cạn của tuổi đôi mươi. Những năm tháng thơ mộng của đời người con gái, cũng vài lần yêu, vài lần đỗ vỡ, cũng từng hạnh phúc, từng khổ đau. Cũng từng có mối tình chỉ thoáng qua nhưng cũng có mối tình sâu sắc không dễ dàng quên.
Đi qua một cuộc tình khổ đau là thêm vào lòng một khối băng lạnh buốt. Rồi trái tim cũng nguội dần, chẳng thể lỗi nhịp dễ dàng, sợ hãi khiến em co mình lại giương ra những chiếc gai xù xì, xấu xí. Là vì đau đã quá nhiều, bản năng hình thành khả năng tự vệ, phòng thủ. Là sợ tổn thương thêm lần nữa nên lòng em cứ thế "trơ" đi. Tự nhủ rằng sẽ chẳng thể yêu thêm lần nữa.
Nhưng cuộc đời vốn công bằng có người làm em đau ắt hẳn sẽ có một người khác đến để xoa dịu nỗi đau ấy, bất luận em có chấp nhận nó hay không! Lẽ đời là thế cứ tưởng sẽ "chẳng thể" nhưng vào đúng thời điểm của nó, điều gì đến sẽ đến. Dù em có cố chấp, có xua đuổi, có chạy trốn thì trái tim...nó vẫn có lý lẽ của riêng mình.
Và một ngày chẳng biết vô tình hay cố ý, định mệnh mang một người đến chữa lành vết thương lòng em, để rồi con tim em lại thêm một lần lỗi nhịp dù em chẳng hề muốn. Em cứ cố chấp giữ cho khối băng kia càng thêm lạnh, giương những chiếc gai xù xì chỉ chực chờ đâm vào bất ai có ý định đến gần. Từ bao giờ em tạo cho mình bộ áo giáp rắn chắc như thể chiến tranh thế giới thứ ba sắp xảy ra, đắp lên khuôn mặt một lớp thạch cao trắng toát, vô hồn.
Từ bao giờ bỗng trở nên cục cằn, thô lỗ, xấu tính đến em cũng chẳng rõ. Hẳn em chỉ biết ngay khi nhận ra tất cả những điều đó đang tồn tại cũng là lúc em nhận ra trái tim em đã lỗi một nhịp mất rồi, khối băng trong lòng vì thế cũng đang dần tan chảy. Nụ cười cũng bắt dần thế chỗ cho sự cau có đến khó chịu nơi khuôn mặt em. Em cũng tự cho phép cái khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại một chút, câu chuyện cũng được phép dài hơn.
Mỗi ngày qua đi với em sẽ chẳng còn là những cô đơn nữa, con đường em về giờ đã có một người luôn dõi theo, mỗi lần em ốm sẽ chẳng còn phải khóc vì tủi thân, vì luôn có một người nhắc em nhớ uống thuốc, nhớ bôi dầu, nhớ ăn trước uống thuốc kẻo phí công ngươì mua. Như thể em chỉ là đứa trẻ lên ba dù em đã qua chín lần sinh nhật ba tuổi. Em hẳn chưa thể đặt tên cho cảm giác trong lòng nhưng nếu có thể say đắm thêm lần nữa hãy cứ say đắm, nếu có thể yêu thương lần nữa hãy cứ yêu thương trọn vẹn. Đừng vì nỗi đau của quá khứ mà khép chặt lòng mình. Đừng vì sợ hãi để rồi yêu thương vụt mất, biết đâu đó mới chính là hạnh phúc thật sự dành cho em. Em cũng đừng vì từng tổn thương quá khứ mà cho mình cái quyền được làm tổn thương người đến sau bởi những nghi hoặc, em nhé!
Bởi em đã độc thân đủ lâu.... để hiểu không phải cứ yêu nhiều, đau nhiều là lòng mình sẽ đóng băng, trái tim sẽ không còn thổn thức để có thể yêu say đắm thêm lần nữa.
Hoa Anh Túc -