Một mùa đông nữa lại về, một mùa đông với đông đầy nỗi nhớ. Bởi giờ đây, em đang một mình gậm nhấm nỗi cô đơn trong tiết trời mùa đông lạnh lẽo. Chúng ta đã chia tay, chia tay thật rồi phải không anh?
Chúng ta chia tay nhau vào những ngày gần cuối thu trong tiết trời se se lạnh nhưng cũng đủ làm em thấy tê buốt tận sâu cõi lòng. Em dành cho riêng em một khoảng không vắng lặng để suy nghĩ. Em nghĩ về chuyện tình yêu của chúng mình và có sai khi chúng ta rời xa nhau, có sai khi em quyết buông một người đã làm em tổn thương.
Em không sai, những gì em lựa chọn là đúng phải không anh? Nhưng sao em vẫn thấy đau, em vẫn thấy buồn, vẫn thấy trống trải và cô đơn. Em đã chấm dứt một tình yêu...một tình yêu chỉ có riêng mình em yêu anh.
Em rời xa anh, rời xa một người đã lừa dối tình cảm của em, rời xa một tình yêu không chân thành và thủy chung. Đáng ra em phải thấy vui thay vì nỗi buồn giăng ngập như lúc này. Nhưng em chẳng thể vui được khi nỗi buồn cứ thế đè nặng vào sâu lòng em; nó như bóp nghẹn đến từng hơi thở.
Em thấy đau khi em nhận ra tình yêu bấy lâu nay anh dành cho em chỉ là sự giả dối. Anh không yêu em thật lòng hay đúng ra anh chẳng yêu bất kỳ cô gái nào cả. Anh vừa quen em, vừa quen người này, vừa quen người khác; cái anh yêu chỉ là bản thân anh thôi. Phải chăng anh muốn bản thân bận rộn và anh sợ cô đơn. Lẽ nào vì sợ cô đơn nên anh mới cần nhiều sự quan tâm của nhiều người con gái đến vậy? Hay đây chỉ là trò chơi anh đặt ra để xem ai là người chiến thắng?
Anh à! Tình yêu nào có thắng thua. Có lẽ giờ đây em được ví như người thua cuộc ...nhưng không, em không phải là người thua cuộc, cũng không phải là người chiến thắng khi chấm dứt chuyện tình yêu này mà chỉ là em muốn buông thứ không thuộc về em, nó chẳng còn ý nghĩa gì khi cứ phải bên nhau trong gượng ép.
Và rồi một tá câu hỏi cứ vờn quanh trong suy nghĩ của em. Thời gian quen nhau là thế và có lúc nào anh nghĩ đến em nhiều hay chưa? Đến bây giờ khi chúng ta đã không còn đi chung lối nhưng em vẫn tự hỏi "Mất em rồi anh có buồn không?"...
Thanh Hà -