Em không biết: "Liệu bản thân có từng yêu anh?" Chỉ biết rằng nước mắt em rơi khi ấy là thật, đau lòng là thật và ước muốn được bên anh cả đời cũng là thật. Anh là những rung động đầu đời đẹp nhất mà em có...
Nhưng có lẽ vì là tình yêu đầu nên em đã quá vụng về trong cách cho đi yêu thương. Thi thoảng ở một mình em lại thần người ra và tự hỏi: "Có phải bản thân đã làm gì sai?" Em nghĩ về chuyện chúng mình, nghĩ về anh, về em...
Cuộc sống của em không thú vị nhưng có lẽ sẽ nhẹ nhàng trôi đi nếu như anh không bước đến. Anh - người con trai đã từng hứa sẽ luôn bảo vệ em, vậy mà giờ anh nhìn xem, bão táp mưa sa này đều do anh mang đến...
Con bé vô tư như em có lẽ sẽ chẳng thể biết yêu một người là đau như thế nào nếu như anh không đến. Cũng chẳng thể biết cái gì gọi là nhớ, là mong, là đợi...
Anh đã cho nó yêu thương để nó nhớ.
Anh cho nó hy vọng để nó mong.
Cho nó niềm tin để nó chờ...
Nhưng rồi anh cũng chính là người lấy đi tất cả những gì mà nó xem là đẹp nhất.
Anh có biết nó đã suy sụp thế nào, rơi nước mắt nhiều ra sao không?
Em cam đoan là không mà có lẽ là anh chẳng buồn quan tâm đâu. Cuộc sống của anh có lẽ sẽ vẫn vậy nếu không có nó. Bởi nó chưa bao giờ là một phần dù là nhỏ bé nhất trong cái cuộc sống ấy.
Nếu chỉ là chút bận tâm hay áy náy về những gì đã qua thì em nghĩ là không cần đâu. Bởi cái con bé từng xem anh là lẽ sống, là tất cả những gì đẹp nhất mà nó có đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi...
Mỗi lần nhớ anh nó không còn trùm chăn rả rích khóc trong đêm cho đến khi mệt mà ngủ thiếp đi nữa.
Lúc nghĩ đến anh nó cũng không còn vô thức lê bước trên những con phố vắng lúc chiều về để đến những nơi mà anh và nó từng đi qua.
Lúc lật lại những trang nhật kí viết những điều anh từng hứa với nó, nó không còn thổn thức mong chờ, cũng chẳng sụt sùi tiếc nuối... mà nó chỉ lặng lẽ cười nhạt: "Ừ thì, lời nói gió bay..."
Con bé ấy nó lại mạnh mẽ như cái ngày đầu anh thấy nó rồi.Nó bảo: "Nó là người quyết định sự bắt đầu của mối tình này thì cũng đủ tư cách và bản lĩnh để kết thúc mọi thứ".
Con bé ấy sẽ vẫn sống tốt và thôi hy vọng viển vông về cái ngày "chung đôi" anh từng nói mà không cần đến sự lạnh lùng đến vô tình của anh như lúc này.
Con bé ấy là người cầm lên được thì cũng bỏ xuống được. Đau quá tự khắc nó sẽ buông... Và câu kết thúc kia là do nó buông lời nên thực ra anh không cần lạnh lùng với nó như vậy. Nó đâu hề có ý định níu kéo...
Anh biết vì sao không? Bởi dẫu là "chân thành" hay "chân tình" thì cũng đều có "chân" nên nó chẳng thể cứ đứng mãi một chỗ để chờ ai đó, khi thấy mình không được trân trọng nó sẽ đi. Trong tình yêu hay tình bạn nó đều vậy.
Nó đã từng gục đấy, nhưng nhất định sẽ không ngã. Dù đau thế nào nó cũng đủ dũng khí mà đứng vững để nói với anh câu cảm ơn. Bởi yêu anh là điều nó chưa bao giờ hối hận. Dẫu biết rằng quá khứ kia đau đớn đến nghẹn lòng nhưng nếu có quyền được chọn lại nó có lẽ vẫn sẽ khùng điên như đã từng...
Nó cảm ơn anh, người đã cho nó những rung động đầu đời đẹp nhất. Cũng là người cho nó nỗi đau và bảo nó phải một mình tự vượt qua. Nhờ vậy mà nó thấy mình mạnh mẽ lên nhiều...
Cảm ơn anh, người chưa từng chụp cùng nó lấy một tấm hình, hay chỉ đơn giản là dành cho nó một status trên facebook. Để khi có bất giác vào facebook của anh nó cũng không tìm thấy bất cứ điều gì để mà nhói lòng nhớ lại...
Cảm ơn anh, người đã lấy hết lòng tin của nó, để rồi khi mọi chuyện kết thúc nó khó có thể tin tưởng ai được nữa. Trở thành đứa đa nghi, chai lì và cẩn thận. Dường như nó đã sống tốt hơn...
Nó đã rất cố gắng và chắc chắn sẽ sống tốt hơn. Từ ngày ấy nó biết chăm chút cho bản thân mình đẹp hơn mặc dù chẳng phải để cho ai ngắm. Nó tự biết ăn uống đúng giờ mà không cần anh phải nhắc nhở hay la rày như trước. Nó luôn tự nhủ với bản thân phải thật cẩn thận, vì nó biết cái thế giới ngoài kia không phải ai nó cũng có thể tin tưởng được. Bởi có một người mà nó từng trao trọn niềm tin còn có thể vô tâm lừa dối nó, có một người bảo với nó rằng sẽ có người yêu nó hơn anh trong khi đã từng dõng dạc tuyên bố anh là người yêu thương nó nhất trên đời...
Nếu xem đây là một lời chúc phúc thì cảm ơn anh nhưng nó không cần, bởi anh đã từng là điều hạnh phúc nhất với nó nên giờ anh là người duy nhất không đủ tư cách chúc nó hạnh phúc. Và nó xin lỗi vì nó không làm được như anh, bởi nó không đủ cao thượng để có thể chúc anh hạnh phúc bên một người con gái khác. Nhưng vui vẻ và bình yên là thứ nó mong anh sẽ luôn có trong đời...
Còn về phía nó, dù là bão giông cuộc đời hay mưa sa do anh mang đến nó nhất định sẽ mạnh mẽ vượt qua tất cả...
Đúng là nó từng xem anh là ánh nắng tỏa sáng và sưởi ấm trái tim nhỏ bé của nó. Nhưng anh không phải là Mặt trời. Cuộc sống của em không có anh vẫn phải kiên cường mà tồn tại. Ngày mai, không có anh, Mặt trời sẽ vẫn mọc, Trái đất sẽ vẫn quay. Bởi Trái đất vốn sinh ra đã xoay quanh Mặt trời, chứ không phải anh, và tất nhiên em sinh ra cũng không phải để làm điều đó...
Nó sẽ sống thật tốt để anh thấy rằng: "Yêu và chăm sóc bản thân mình, nó sẽ còn làm tốt hơn anh..."
Còn cái tương lai mà anh nói ư? Nó sẽ là cô dâu và anh sẽ là chú rể?
Đương nhiên rồi, chỉ là anh và nó sẽ bước vào hai lễ đường khác nhau mà thôi...
Moon Huyền -