Em biết không, tôi sợ yêu em!
Tôi biết em đã phải gánh chịu nhiều tổn thương như thế nào, em đã đau buồn ra sao. Tôi khâm phục em vì đã có thể giẫm lên số phận mà đứng lên. Tôi biết tôi may mắn hơn em khi không phải chịu quá nhiều mất mát, khi không bị thiếu thốn tình cảm từ những người thân yêu. Nhưng tôi sợ em, tôi sợ cái cách em vượt qua khó khăn. Em vẽ cho mình nụ cười thường trực trên môi, em thể hiện ra cho người khác thấy em là cô nàng lạc quan vui vẻ. Và ẩn sau đó là gì? Là nỗi đau xé lòng mỗi khi đêm về, là tiếng nấc nghẹn trong bóng tối dăng dài...
Có lẽ chính vì những thương tổn đó mà em coi tình cảm của người khác như thứ tiêu khiển, là trò mua vui của em những lúc cô đơn. Phải chăng những ai chịu đau đớn quá nhiều đều lấy sự chân thành trong tình cảm của người khác làm trò đùa để quên đi những đau thương?
Ừ thì tôi cũng là "nạn nhân" của em. Và phải làm sao khi tôi đã "lỡ" yêu em. Tôi mến cái vẻ ngoài vui tươi mạnh mẽ của em. Tôi thương con người yếu đuối với đầy rẫy tổn thương. Tôi thấu những nỗi đau, khó khăn mà em trải qua. Tôi muốn lại gần ôm lấy bờ vai gầy của em, nắm tay em dắt đi trên chặng đường dài, muốn cùng em cười thoả thích hàng ngày, muốn chia sẻ cũng em mọi buồn vui. Nhưng tôi sợ...yêu em!
Tôi sợ tôi không thể chữa lành những vết đau đó, tôi sợ không thể là điểm tựa vững vàng chắc chắn của em. Tôi sợ làm em thêm đau khổ, tôi không muốn em buồn dù chỉ một giây. Tôi sợ tôi không đủ bản lĩnh để chở che con người như em, để có thể khiến em thay đổi. Tôi sợ mình không thể làm em hạnh phúc, không thể...không thể...Vì em đã quá mạnh mẽ, bất cần. Vì em đã chịu quá nhiều tổn thương.
Tôi có hèn nhát quá không khi chẳng dám yêu em?
Giá như tôi chẳng hề gặp em. Giá như em chẳng chọn tôi làm trò tiêu khiển. Giá như tôi chẳng động lòng trước con người đặc biệt của em. Và... giá như em chẳng chịu nhiều tổn thương như thế...
Thì có lẽ chúng ta đã thành đôi....
Hoàng Xuân Anh -