....Vào góc quán quen, nó lại nhớ....
Nó lại nhớ anh, nhớ cái thứ Tình yêu mà đối với nó xa xỉ, xa vời vô hạn. Không phải nó không biết yêu, cũng chẳng phải trái tim nó sắt đá mà không cảm nhận được tình yêu, mà là... À mà thôi, có nói thế nào thì cũng chưa chắc ai hiểu được cảm xúc của nó.
Nó lại nhớ những ngày bên anh, có anh, được anh đưa đón khắp phố. Nó đi đến đâu cũng thấy anh. À không, thấy hình bóng của anh mới phải...
Nó lại nhớ những câu nói của anh, nhớ cái cách anh chăm chọc nó. Ôi! Sao lúc đấy hạnh phúc nhường nào ấy nhỉ...
Sao cứ nhớ mãi thế này? Khổ cho nó gớm nhể.. Nó lại bật khóc...
Nó khóc cho tình yêu của chính nó, cái tình yêu mà giờ đây chỉ còn nó vỏn vẹn vun đấp. Có lẽ, nó kiệt sức trong việc cứ mãi cố gắng thế này rồi...
Nó khóc cho những kỉ niệm anh tạo ra, cho những tháng ngày anh nói là mãi mãi.
Nó cứ thế, nó như chết lặng mặc kệ mọi thứ xung quanh. Nó vỡ òa trong cảm xúc đau đớn của nó. Trông nó mới tệ làm sao.
Nhưng này, cứ khóc,cứ đau đi, không sao cả. Bởi có ai bước vào tình yêu mà không đau đâu chứ.
Khóc vừa đủ thôi cô gái nhé. Bởi....
Sau cùng thì... Nó vẫn cô độc đấy thôi, cô độc trong chính tình yêu mà nó có.
Này! Ngưng khóc đi. Có khóc bao nhiêu lần thì cũng tự lau nước mắt đấy thôi. Không ai rảnh đâu mà lau hộ cho cô đâu nhé! Mạnh mẽ lên nào!
"Nếu không biết khi nào bình minh sẽ đến thì hãy mở rộng tất cả các cánh cửa trong nhà bạn." - Emily Dickinson.
Hương Quỳnh -