Cơn mưa chiều hối hả, vội vã, những hạt mưa nặng nề trút xuống, vỡ òa theo những hạt bong bóng. Dưới cơn mưa ấy, người ta líu ríu trú mưa, cuốn mình chạy mưa, còn em, lặng lẽ, chầm chậm đi xe trong mưa, để cho những hạt mưa táp vào mặt, mặn chát và lạnh rát. Nó giống như thứ cảm xúc trong em lúc này, đắng ngắt và tê tái.
Cơn mưa cứ cuốn em theo, làm vỡ òa những giọt nước mắt bấy lâu em kìm nén, cứ thế, cứ thế, từ từ trào ra, rồi nấc lên thành tiếng. Cả con đường, chỉ có mình em và mưa. Nó cũng giống như em lúc này, chỉ có mình anh trong mớ hỗn độn đó. Mưa, và cả anh nữa, đều khiến em đau nhói, đều làm em ngột ngạt, và thất vọng do chính những kì vọng của mình tạo nên... Nhưng, lúc này, mưa thì cuốn lấy em, còn anh thì đã rời xa em...
Em nhớ những mùa mưa trước, nhớ những trận mưa đầu mùa, chợt đến, chợt đi... Nhớ những lúc em và anh cùng đứng trú mưa cười giòn giã. Nhớ ánh mắt nghịch ngợm của anh khi với tay hắt những giọt mưa lên mặt em, rồi nhẹ nhàng vuốt giọt nước lăn nhẹ từ mũi xuống môi em. Nhớ ánh mắt của anh khi dừng lại ở khoảnh khắc đó. Nhớ những cái hôn ngọt mùi mưa...
Em nhớ những lần cả hai đứa mình cùng lang thang dưới mưa, đi vòng vèo khắp các ngã phố Hà Nội, và cùng lảm nhảm những câu hát về mưa. Anh đã nói, chừng nào trời còn mưa, chừng đó anh sẽ luôn dõi theo em. Em ngang bướng nhắc về những ngày nắng, còn anh lịch thiệp giải thích về sự luân hồi... Cứ thế, chặng đường dưới mưa cứ in sâu trong tiềm thức của em.
Em nhớ những ánh đèn đêm Hà Nội dưới cơn mưa, nhớ quán cà phê chúng mình ngồi khi mưa ập đến. Anh lên hát tặng em, khi quán nhỏ đông người, khi ngoài trời mưa tầm tã... Hồi đó, là mùa đông anh nhỉ, nhưng em không thấy lạnh, mưa cũng không làm em cảm thấy buốt giá. Hồi đó, em yêu anh, yêu cả những cơn mưa.
Em rời xa anh cũng vào một ngày mưa. Anh gọi điện nói anh có người yêu mới cũng là một ngày mưa xối xả. Và khi em rời xa Hà Nội, trời cũng mưa. Em vẫn yêu mưa, nhưng... em không biết mình có còn yêu anh như trước? Vì giờ đây, anh là những giọt nước mắt, mặn chát và đau nhói, anh là những khoảng lặng vô hình, trống rỗng trước mắt em, anh là một niềm kí ức mà em không hề muốn nhắc đến khi tỉnh táo... Anh đã là kí ức...
Trời chẳng bao giờ hết mưa. Có tạnh thì cũng sẽ lại mưa mà thôi. Em biết điều đó. Em cũng biết, em sẽ không ngừng suy nghĩ về anh, có ngừng thì cũng là những khoảnh khắc vô định.
Và... em vẫn sẽ yêu mưa, vì trong đó có Anh, có những ngày tháng em đã yêu bằng cả trái tim mình.
Trần Thị Lan Hương -