Em còn nhớ như in cái lần đầu tiên gặp anh, anh ngại ngùng chẳng nói câu nào mà chỉ cười tủm tỉm. Lần thứ hai gặp anh, vẫn cái điệu cười ngượng nghịu ấy, thỉnh thoảng mới chịu nói với em vài câu. Lần thứ ba, ở giữa chúng ta là cái bánh pizza cỡ vừa, mà suốt buổi gần như chỉ mình em ăn, cùng với đó là những câu chuyện gần như chỉ mình em nói. Anh chỉ im lặng lắng nghe, và mỉm cười. Có lẽ cũng bởi vì thế mà em yêu anh. Yêu cái nụ cười hiền của anh.
Anh đương nhiên không phải là một chàng trai hoàn hảo. Anh không có chiều cao lí tưởng như một siêu mẫu, nhưng sao em vẫn cảm thấy vô cùng nhỏ bé khi đi bên anh. Vẫn cảm thấy ấm áp khi nép sau lưng anh mỗi đợt gió mùa về. Vẫn cảm thấy được chở che cho dù có bị cả thế giới lãng quên. Bờ vai ấy không quá rộng lớn nhưng đủ vững chắc để cho em tựa vào mỗi lúc yếu lòng. Để mỗi khi nắng gió em chỉ cần khép người sau lưng anh là sẽ chẳng còn phải lo gì nữa. Để mỗi khi mệt chỉ cần tựa vào, anh sẽ nói: Đừng lo, có anh ở đây rồi.
Anh không phải siêu nhân. Anh cũng có những lúc đau lúc ốm. Nhưng anh đủ sức để cõng em trên vai mỗi khi em muốn, đủ mạnh mẽ để đi theo em tới cùng trời cuối đất, đủ kiên cường để nắm tay em cho dù em có bướng bỉnh đến nhường nào.
Nhưng với em anh là một chàng trai đặc biệt, vô cùng đặc biệt. Anh không giống bất cứ người con trai nào khác em đã từng gặp trên thế giới này. Anh rất khó hiểu, khó hiểu tới mức để hiểu được anh, buộc em phải nhớ tới anh mỗi giây, mỗi phút, mỗi giờ. Nhớ từ khi mở mắt thức dậy đến lúc khép mi chìm vào giấc ngủ. Em thấy nhớ anh ngay cả trong giấc ngủ chập chờn, nhớ anh ngay cả khi mơ.
Em nhớ anh nhiều đến thế, vậy mà vẫn không thể nào hiểu hết được anh. Mọi chuyện anh làm cho em, vốn dĩ em vẫn luôn thắc mắc. Tại sao với người khác anh ít nói vô cùng, mà khi bên em anh lại luôn làm em vui với những câu chuyện cười? Tại sao bình thường anh lạnh lùng là thế, mà với em lại rất dịu dàng? Tại sao... anh lại yêu em và quyết định bên em?
Em biết lúc ngủ em rất xấu tính, có khi cứ nằm mãi một tư thế khiến anh tê tay vô cùng. Vậy mà anh cứ mặc kệ em lẩn lẩn ra xa, chốc chốc lại kéo em lại gần, để em gối đầu lên tay anh. Có những hôm khó ngủ em cứ ngọ nguậy hoài, cứ chốc chốc lại trở mình khiến anh cũng mất ngủ theo. Vậy mà anh không hề mắng, chỉ dịu dàng ôm lấy em, xoa đầu em như em còn nhỏ lắm vậy.
Em còn có thói xấu là đạp chăn. Em cứ ngỡ sau vài lần đạp chăn khiến anh bị lạnh, anh sẽ hoặc là đánh cho mấy cái, hoặc là đạp em ra khỏi cái chăn luôn. Em không ngờ anh lại kiên nhẫn như thế, kiên nhẫn đắp chăn cho em. Mỗi sáng, khi báo thức kêu lên inh ỏi, em sẽ chẳng bao giờ chịu dậy tắt, em sẽ lì lợm nằm im chờ anh dậy xong mới khúc khích cười. Em cũng sẽ không bao giờ chịu dậy luôn, sẽ còn nấn ná thêm vài phút cho đến khi anh vén tóc, hôn lên trán, kêu: "Cún ơi, dậy đi nào!".
Em xấu tính quá anh nhỉ? Vậy mà không hiểu sao anh lại yêu em, bên em cho đến giờ này. Có lẽ quen em, yêu em, đã làm phá vỡ nhiều nguyên tắc của anh, thực lòng em xin lỗi. Nhưng anh đừng vì thế mà rời xa em nhé, vì nếu yêu em là sai thì anh chẳng thể yêu ai để đúng đâu.
Nguyet Chihiro -