Cuộc sống không biết trước chữ "ngờ" nên khi lạc mất anh, vụt mất tình yêu của đời mình, em còn chưa hay chưa biết hay chính xác hơn em không dám nghĩ đến giây phút này, sự thật lúc nào cũng đắng cay và hơn tất cả là khi biết đoạn đường phía trước chỉ còn mỗi một mình em thì bao nhiêu động lực, niềm tin khi xưa trong phút chốc hóa thành sương khói...
Cảm giác khi bị bỏ rơi mà không hề biết một lý do nào sao nó cay đắng quá... em đã từng chất vấn chính bản thân mình rằng có nên hận anh hay không? Hay là học cách tha thứ đi để lòng không nặng mang như cách mà anh rời xa em...?... Hàng trăm vạn câu hỏi đục khoét trái tim chằng chịt vết sẹo của em từng giây, từng phút...để sau đó em giật mình nhận ra đừng tự viện cớ cho chính con tim mình nữa...Người đã ra đi là ra đi, có vương vấn cũng chẳng được gì.
Chọn cách sống cùng nỗi đau, với em nó dễ thở hơn một chút so với việc dằng xé thâm tâm mình, bởi người ra đi là anh, em là người ở lại, sao phải sống với sự tổn thương anh ban tặng. Sai khi để mình chịu áp lực quá nhiều, nếu không mạnh mẽ mà sống chắc em tự kỷ mà chết mất thôi...
Ngày dài vẫn chưa hong khô được niềm nhớ, ký ức xưa cũng có dịp mà trổi dậy hoài, đau thì vẫn đau, sống vẫn phải sống, thế nhưng nụ cười của em ngày trước nó mất hoàn toàn, anh ra đi là khi mang đi tất cả sự bình yên trong chính con người em, mang luôn cảm trái tim chân tình của em đi mất...Để giờ em chẳng thể nhẹ lòng thật sự, mọi thứ đều lưng chừng làm bản thân đuối dần theo ngày tháng...
Hận anh chẳng làm em quên anh, tình yêu là điều chẳng thể lý giải, đó cũng chính là lý do tại sao anh như thể đã giết chết một con người đang sống, giết đi sự hồn nhiên, tin yêu chân thành của em...Em lại chẳng thể xóa nhòa hình bóng anh, có hay chăng là dối lòng để đêm về gạt giọt muộn phiền cho bản thân, chẳng ai hay biết.
Cảm ơn cuộc đời này đã mang anh đến bên đời em, để em gặp được anh, xem anh như định mệnh của cuộc đời mình, nhưng định mệnh ấy vô cùng cay đắng khi mang anh biến mất khỏi cuộc đời em trong phút chốc, chính anh chẳng cho em biết em đã làm gì sai để anh nhẫn tâm rời xa em như thế!
Rời xa em, hãy sống thật hạnh phúc bên con đường ấy nhé!
Võ Hồng Yến -