Em yêu anh, yêu anh hơn cả chính bản thân mình. Rồi em cứ hờn, cứ trách - còn anh? Anh vẫn chỉ một câu "Em làm sao thế, em bị gì à?". Em không làm sao hết. Chỉ là vì em yêu anh mà không biết mình đang đứng ở vị trí nào trong anh. Em biết mình không phải là người con gái đầu tiên đến với anh, trước em, anh đã có nhiều người khác và họ vẹn toàn hơn em. Nhưng tình yêu của em dành cho anh là đầu tiên, tất cả vẫn còn vẹn nguyên.
Mỗi lúc giận dỗi và anh xa em, em nghĩ ngay tới những điều mà anh đã làm em buồn. Là những lần anh từ chối không nói chuyện với em vì buồn ngủ nhưng rồi sau đó lại thức tới 1h sáng để nói chuyện với người khác. Là những lần em đọc trộm tin nhắn của anh và bàng hoàng, khi anh thân mật với 1 ai đó.Anh không biết? Từ lúc yêu anh, em khóc nhiều lắm, khóc như em chưa bao giờ khóc. Em có thể òa khóc bất cứ lúc nào khi nghĩ về anh.
Em đã không muốn quan tâm đến anh thêm một giây phút nào nữa. Càng đẩy anh ra khỏi suy nghĩ thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn. Có phải em đã ghen vô lý không? Em đâu có phải là một kẻ chạy theo người khác để cầu xin tình cảm. Em là người yêu anh mà, là người anh đã nói muốn lấy em làm vợ mà. Em đang đứng vị trí nào trong lòng anh? Em có phải là người yêu của anh không?
Khi em nhận ra anh hờ hững với em, em đã cố gắng- cố cho cả phần anh để giữ được tình yêu của hai đứa, nhưng càng cố gắng, em càng thấy mình kiệt sức. Nước mắt em đâu nhiều mà sao em cứ khóc, khóc cho một người con trai mà em đã dành tất cả những gì em có cho người đó. Em yêu anh, trong giây phút em cảm nhận được tình cảm của anh dành cho em thì thật sự đó cũng là lúc em thuộc về anh. Để rồi sau đó là cả sự ê chề, tủi hổ. Với lý do mệt mỏi và chán nản anh không cần phải nhớ, phải quan tâm em. Có đôi khi, anh tự trách mình là không quan tâm được nhiều cho em, là không làm được gì cho em,...
Vì em đã nói với anh rằng hãy quan tâm đến em hơn đi, em cần anh và sự có mặt của anh. Rồi em nhắc nhở anh rằng: em là người yêu anh, em muốn chia sẻ với anh tất cả. Nhưng anh như chẳng nghe thấy những điều em nói. Anh kệ em với suy nghĩ của em. Và rồi vì tình yêu em đó, vì những điều em không muốn mất, em lại khóc. Anh đã nói không muốn thấy em khóc, suy nghĩ nhiều và không tự chăm sóc cho bản thân. Nhưng anh có biết anh là tất cả lý do để em làm như thế. Và rồi em lại hỏi anh có yêu em không? Với tình cảm đã có với anh, với trái tim yêu anh nhiều thế em cũng không còn muốn ở bên anh nữa. Em đang không cảm nhận được tình yêu dù anh ở rất gần.
Em đang tìm về một chốn khác không có anh, không ai cả chỉ em với quá khứ bên anh. Anh không quá bận để không thể dành cho em một phút quan tâm trong ngày, anh không quá mệt mỏi để quên mất tình yêu này... Em không biết mình có "sống đẹp với tình yêu" hay không, nhưng có điều chắc chắn rằng em đã luôn trung thực với những cảm xúc của lòng mình. Cuộc sống của em kể từ khi em yêu anh đã thay đổi nhiều lắm, em đã dám nổi loạn, dám dấn thân để yêu anh và được anh yêu.
. Có thể, trong con mắt của anh bây giờ, em cũng chẳng còn đáng yêu, chẳng còn dễ thương như lần đầu anh quen biết em nữa. Nhưng thôi, ai cũng có quyền, có những sai lầm (nếu như em lúc nào cũng làm chủ được cuộc sống của mình thì em đâu cần sự trợ giúp về tinh thần từ phía anh đâu!). Và như người ta nói: "Chấp nhận thất bại còn hơn là cầu cạnh hạnh phúc". Em thừa nhận sự thất bại của mình. Em không buồn, không hối hận vì đã yêu anh bằng cả trái tim mình, nhưng tình yêu ấy vẫn không đủ mạnh để giúp anh cảm thấy mạnh mẽ hơn và thể hiện đúng vai trò của một người đàn ông khi ở bên cạnh người con gái yêu anh. Người ta chỉ được chọn một điều nhưng anh lại cứ muốn có tất cả. nhưng em không dám chắc điều gì khi trong em đang tràn ngập nỗi đau ..
Xu Cherry -