Hà Nội những ngày bảng lảng u uất. Màu trầm buồn của phố hòa vào những nỗi đau xa xôi, gợi về miền kí ức mỏng manh lạnh lùng đến tê dại. Cậu bỗng inbox, bảo: "Này, viết gì đi, những ngày này buồn quá". Ừ, tôi sẽ viết.
Đã mấy ngày trôi qua. Tôi không viết được. Đặt bút. Đầu óc lại trống rỗng. Lại đặt bút. Nước mặt trực trào ra.
Chẳng ai muốn viết về nỗi đau cả. Nhưng người ta có thể viết về điều gì khi tất cả trái tim và khối óc chỉ còn là những mảng tối không màu? Ai cũng nghĩ nỗi đau của mình mới là tận cùng tuyệt vọng. Nhưng suy cho cùng, nỗi đau trên đời này làm gì có giới hạn cơ chứ?
Và rồi tôi như lạc trong thế giới quẩn quanh của chính mình, giống như "linh hồn của chiếc thìa cà phê", khô khốc, lạnh lẽo, vô cảm. Sẽ còn bao lâu nữa? Còn bao lâu, để nhặt lại trong veo của những ngày hôm qua? Vẫn biết tất cả rồi cũng sẽ chảy dài thành quá khứ. Nhưng rồi sẽ còn bao lâu nữa?
Cậu này, tôi mệt lắm rồi. Tuổi 22 của tôi. Tuổi trẻ của tôi. Nước mắt của tôi. Cậu đâu có thể hiểu được?
Cậu bảo, mỗi lúc buồn, cậu chỉ cần đọc những gì tôi viết, rồi thấy cuộc sống vui lạ. Nhưng có lẽ, lần này, tôi làm cậu thất vọng.
Tôi đã quá mệt mỏi khi phải sống một mình trong hai thế giới. Tôi cũng đã quá mệt mỏi khi lòng quặn đau mà vẫn cứ phải cười tươi. Tôi đã quá mệt mỏi khi tự lừa dối bản thân mình rằng tôi vẫn ổn. Tôi đã trở thành một diễn viên dở tệ. Tôi nhỏ nhen và ích kỉ. Tôi ghen tị với hạnh phúc của cậu. Tôi ghen tị với nụ cười của mọi người. Tôi co mình trong cái bản ngã đã nhàu nhĩ, khóc nấc lên mỗi đêm khi nghĩ về những tháng ngày qua.
Cậu bảo cậu luôn bên tôi khi cần. Mọi người đều bảo luôn bên tôi khi cần. Câu nói ấy giống như một câu thần chú trong các câu chuyện cổ tích vậy. Tôi sợ rằng khi tôi đọc nó, nó sẽ không hiệu nghiệm, và mọi niềm tin sẽ đổ vỡ. Tôi không dám gọi cậu. Cậu có cuộc sống riêng. Cậu có người để chăm sóc. Còn tôi thì đã hết cái tuổi để làm một cô bé con luôn tin vào những điều thần tiên.
Những lúc như thế, tôi chỉ mong có một kẻ lạ mặt đến bắt cóc tôi tới nơi cùng trời cuối đất. Họ sẽ cho tôi nắm nhờ đôi bàn tay, mượn nhờ bờ vai để tựa vào mà ngủ một giấc an lành. Tôi không cần biết họ, cũng chẳng cần biết về cuộc đời của họ. Tôi chỉ cần có một người xuất hiện bên tôi những lúc tôi khóc nấc. Vậy là đủ.
Xin lỗi cậu. Hà Nội lạnh quá. Lòng người não nề quá. Cộng hưởng rất nhiều nỗi đau.
Tôi đã mệt lắm rồi, cậu ạ!
Hien Luong Xal -