Trong thế giới có hàng tỷ người, vậy mà may mắn đã để ta gặp nhau. May mắn một lần nữa khi ta thích nhau và bên nhau như bây giờ. Gọi nhau là gì hả anh, chẳng phải là bạn bè, càng không phải là người yêu mà chỉ là những người thích nhau thôi sao. Điều đó thật mong manh, mông lung và có chút buồn cười. Ấy vậy mà, em vẫn vui và vẫn thật hạnh phúc mỗi khi bên cạnh anh.
Những người thích nhau cũng dành cho nhau những tin nhắn, những cuộc gọi hỏi thăm, quan tâm và tràn trề tình cảm say đắm.
Những người thích nhau cũng dành cho nhau những cái siết tay thật chặt để lấp đầy những khoảng trống thật tự nhiên.
Thích nhau nên chẳng phải ngại ngùng cho nhau cái ôm, những lần tựa vai và cả những nụ hôn chông chênh nhưng ngập tràn cảm xúc.
Chỉ là...
Cái cảm giác bên nhau nó chẳng nồng say và đê mê như khi là người yêu thực sự.
Là những khi bên nhau thật tình cảm thật đấy nhưng vẫn mơ hồ tồn tại những khoảng cách nhất định không thể nào lấp đầy. Đó là sự ngượng ngùng, bối rối và cả những điều không đành.
Đó là những cảm giác hụt hẫng khi chẳng biết gọi nhau là gì, bên nhau như thế nào cho đúng với cái nghĩa thích nhau. Là khi người ta muốn là người yêu của nhau mà chẳng thể được.
Người ta chẳng dám ghen tuông, hờn giận vô cớ, chẳng dám mè nheo, nũng nịu. Vì đã là gì của nhau đâu.
Là khi người ta chẳng xác định được tương lai hay chẳng có tư cách để dựng xây điều đó. Vì biết đâu đấy, ngày mai thôi ta chẳng còn thích nhau, chẳng thể yêu nhau mà chỉ như những người bạn.
Hãy nói cho em biết thích và yêu cách nhau bao xa
Bởi thế nên, chỉ là thích thôi chứ không phải là yêu.
– Anh, anh còn thích em không?
– Anh thích em mà. Không thích em sao anh có thể như thế này.
– Nhưng...em yêu anh rồi, yêu rất nhiều.
– Anh không biết nữa, anh vẫn chỉ thích em thôi. Có thể anh sẽ yêu em nhưng không phải là bây giờ. Nếu yêu anh thì hãy chờ anh.
Em vẫn chờ anh từ lâu rồi, từ khi vẫn còn thích anh cơ mà. Nhưng anh có thể nói cho em biết, giữa yêu và thích cách nhau bao xa hả anh. Nếu nó chỉ mong manh như đường chỉ sao anh không thể rẽ lối bước qua. Cũng bởi nó mong manh nên em sợ anh sẽ bước đi một đường khác bỏ mặc em với yêu thương mênh mông, vô tận.
Anh cứ thích em đi còn vẫn yêu anh như vậy, anh nhé! Chỉ là anh hãy bước về phía con đường yêu em chứ đừng xoay chân về phía chất chứa tình cảm mơ hồ và khó diễn tả kia. Em sẽ chờ anh ở phía con đường yêu!
Chân Ngắn -