Người ngoài nhìn vào thấy tôi có một cuộc sống bình thường như ai, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi luôn sống trong sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi không được học môn tôi yêu thích khi còn là học sinh Trung học, không được thi vào trường Đại học tôi muốn, không được đi chơi với bạn bè vì theo bố mẹ, việc đó chỉ làm mất thời gian và vô bổ, không gì có ích ngoài việc học cả. Tôi không được vào bếp nấu nướng những thứ mình thích, không được mua quần áo một cách tự do, đi học về phải đúng giờ, không được la cà dù tôi đã lớn.
Một năm qua, tôi đã được gì? Mất gì?
Tôi năm nay 25 tuổi, là người Bắc và mới chuyển vào Nam cách đây hơn một năm. Lý do tôi vào đây là gì nhỉ? Nghĩ lại tôi thấy mình quyết định thật nhanh, từ khi nhận được thông báo đến khi quyết định vào Nam chỉ trong có một ngày. Không có sự chuẩn bị, không cần suy nghĩ nhiều nhưng tôi vẫn quyết định đi vì đơn giản tôi cảm thấy chán cuộc sống hiện tại quá rồi. Tôi, từ nhỏ cho đến khi học xong Đại học, tôi vẫn sống như một đứa trẻ trong sự o bế của bố mẹ.
Người ngoài nhìn vào thấy tôi có một cuộc sống bình thường như ai, nhưng từ nhỏ tới lớn tôi luôn sống trong sự sắp đặt của bố mẹ. Tôi không được học môn tôi yêu thích khi còn là học sinh Trung học, không được thi vào trường Đại học tôi muốn, không được đi chơi với bạn bè vì theo bố mẹ, việc đó chỉ làm mất thời gian và vô bổ, không gì có ích ngoài việc học cả.
nino-natia.com
Tôi không được vào bếp nấu nướng những thứ mình thích, không được mua quần áo một cách tự do, đi học về phải đúng giờ, không được la cà dù tôi đã lớn. Cuộc sống nhàm chán cứ thế trôi đi, tôi lớn lên như một đứa trẻ tự kỉ với thân hình người lớn nhưng tâm hồn trẻ thơ, kiến thức về cuộc sống, xã hội quá ít ỏi khiến tôi luôn trở thành trò đùa trong mắt bạn bè.
Tôi- khi đó đã 22 tuổi thiếu kĩ năng sống, thiếu sự tự tin và kĩ năng giao tiếp.
23 tuổi tôi bước chân vào Sài Gòn, với hy vọng bản thân mình được va chạm, tiếp xúc nhiều hơn, trưởng thành hơn, để tự đứng trên đôi chân của mình. Để được sống với những đam mê, sở thích, để được là chính mình...Và kể từ ngày đó, cuộc sống tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Vốn là người không giỏi giao tiếp và thích một mình, tôi thuê một căn phòng nhỏ, sống một mình để bản thân tự cố gắng. Tôi bắt đầu từ việc học nấu nướng những món ăn đơn giản, vì đồ ăn của người Nam rất ngọt, họ cho rất nhiều đường vào thức ăn hàng ngày khiến tôi không thể ăn được bữa nào cho ra hồn cả. Tôi dùng google map để tìm đường đến công ty hay đi mua những món đồ cần thiết.
Sau vài tháng tôi cảm thấy tự hài lòng với cuộc sống hiện tại vì người Nam rất tốt bụng và thật thà, các chị ở công ty cũng thương tôi lắm vì tôi sống một mình ở cái thành phố rộng lớn này, không bạn bè, không người thân. Cuộc sống cứ thế trôi đi, công việc với mức lương khá ổn, bạn bè tốt bụng, vui vẻ, cuộc sống một mình thoải mái, không động chạm đến ai....Thêm vào đó, tôi quen một sĩ quan Hải quân và yêu anh.
Hơn nửa năm trôi qua với thật nhiều điều may mắn và hạnh phúc đến với tôi, vì tìm được môi trường phù hợp nên tôi bắt nhịp khá nhanh, người yêu thì tâm lý...nhìn chung cuộc sống khá dễ dàng và màu hồng khi được là chính mình, được làm những điều mình thích, tôi chưa bao giờ hối hận vì quyết định rời bỏ người thân của mình cũng như yêu anh, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình cứ mãi hạnh phúc thế này, tôi đã mơ về một gia đình với những đứa trẻ, mơ về một tương lai tốt hơn nữa...
Nhưng cuộc sống vốn không dễ dàng, mọi thứ bắt đầu thay đổi khi người yêu tôi xin xuống tàu đi biển mong thay đổi được cuộc sống với đồng lương ba cọc ba đồng hiện tại. Ba tháng trời xa cách, không liên lạc được do thiết bị di động, mạng đều bị cắt khi anh đang làm nhiệm vụ, tôi thấy mình bắt đầu thấy cuộc sống của mình đi vào bế tắc . Công việc không thuận lợi, bạn bè không còn thân thiết và hiểu nhau như trước, ai cũng có cuộc sống riêng phải lo, không còn thời gian dành cho nhau, không còn sự quan tâm và dịu dàng cho nhau.
Mỗi khi có mâu thuẫn xảy ra hay ai nói gì tổn thương mình thì tôi thường khóc mỗi khi về nhà, khi phải đối diện với bốn bức tường, với sự cô đơn thật sự. Vốn bề ngoài là người ít nói, mạnh mẽ nhưng thực ra tôi rất yếu đuối, dễ suy nghĩ tiêu cực. Những lúc như thế này tôi chỉ mong có người yêu bên cạnh tâm sự, an ủi, vỗ về để vượt qua được những lời cay độc đó....mà đến điện thoại cũng không thể liên lạc được.
Bố mẹ thì không thấu hiểu, ngày nào cũng gọi điện bắt bỏ anh, vì anh nghèo quá, đi xa quá, sống một mình đã vất vả, sau này lấy nhau rồi, không ở bên cạnh giúp đỡ được nhau, rồi con cái thì tính sao? Quê cả hai đứa cùng xa xôi, bố mẹ anh lại là nông dân, anh trai cũng nghèo, một người con trai mang đúng phẩm chất người miền Trung cần cù chịu khó đấy, nhưng sao mà vất vả quá...lo cho bố mẹ, cho anh trai, cho em gái ăn học, cho em gái sau này ra trường...
Trong bản thân tôi cũng đã nhen nhóm lên sự so sánh tị nạnh với bạn bè. Tại sao gia đình chị ấy luôn quan tâm, thấu hiểu con cái? Người yêu chị ấy được ở gần chị ấy, lo cho chị ấy được chu đáo? Gia đình anh ta cũng không nghèo, công việc của chị ấy cũng tốt, các mối quan hệ xã hội cũng tốt? Còn tôi, bố mẹ nói "nhà mình không giàu, nhưng gia giáo, con không đẹp nhưng chả xấu, công việc ổn định, mức lương nhiều người mơ ước, tại sao phải đâm đầu vào cái thằng không có tương lai cho vất vả hả con? Mày ngu lắm con ạ, dù gì bố mẹ cũng nhất quyết phản đối nó, lấy nó thì coi như không có bố mẹ nữa"
Buồn chán, cô đơn và bế tắc, đắn đo tiếp tục hay dừng lại?
Cuộc sống vẫn cứ vậy, không ai dừng lại đợi mình, không ai giúp mình vượt qua khó khăn, không ai buồn hộ mình, không ai giúp mình quyết định, tôi vẫn phải ăn, phải ngủ và phải thay đổi. Tôi đã lấy lại cân bằng cho cuộc sống bằng cách suy nghĩ tích cực hơn, tôi mua sách về đọc thay vì lướt Facebook hàng giờ, tôi đăng kí lớp học yoga buổi sáng và lớp học Anh văn buổi tối, cuối tuần tôi tham gia một câu lạc bộ từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.
photography.2eyepickle.com
Và bây giờ khi bình tâm hơn rồi, tôi sẽ nhấc điện thoại gọi về nhà hỏi thăm bố mẹ sau nhiều tuần không liên lạc, gửi tiền để bố mua xe cho em, cho mẹ sắm đồ tết. Gọi cho anh sau nhiều tuần không liên lạc, dù tôi vẫn nhìn thấy tin nhắn của anh hàng ngày, tôi sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn về khoảng cách, những thiếu thốn cả về vật chất và tình cảm. Con người ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra nhưng có thể lựa chọn cách mình lớn lên cơ mà, chúng tôi còn trẻ và chúng tôi có thể cố gắng được nhiều hơn thế nữa chứ.
Sau tất cả...nó chỉ là những sóng gió và thay đổi trong cuộc sống để tôi suy nghĩ được thấu đáo hơn, trưởng thành hơn và làm mới mình hơn, tôi và anh sẽ cố gắng, nỗ lực hơn để coi đó là sự thuyết phục bố mẹ hiệu quả nhất. Tôi tự nhủ, năm mới rồi, phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều nữa nhé. Mỉm cười một mình, tôi hát theo bản nhạc đang du dương: " sau tất cả mình lại trở về với nhau, tựa như chưa bắt đầu, tựa như ta vừa mới quen, sau tất cả lòng chẳng hề đổi thay, từng ngày xa lìa khiến con tim bồi hồi, và ta lại gần nhau hơn nữa...."
New Moon -