Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng có bất ngờ, chẳng có sắp đặt , cũng chẳng có cái duyên nào ở đây... Nhưng gọi nó là ngẫu nhiên,nhé.
Đó là một buổi tối bình thường như bao ngày, thành phố lên đèn, mọi người ra đường, còn tôi thì đi học. Lớp tiếng anh giao tiếp buổi tối ấy cũng là nơi tôi gặp anh. Đến muộn, mắt cận và ngồi cạnh tôi là những thứ mà tôi ấn tượng về anh. Với những người khác thì đó chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng với tôi những người khác mới không đặc biệt. Phải nói thế nào cho đúng thứ cảm giác mà tôi đã từng trải qua hay nói đúng hơn là vẫn đang trải qua và có thể trong tương lai tôi vẫn trải qua thứ cảm giác ấy. Đã bao giờ bạn muốn được biết, được hiểu về một ai đó chưa? Với tôi thì là lúc đó, lúc tôi nhìn vào mắt anh. Tò mò khó hiểu đến kì lạ.
Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng có bất ngờ, chẳng có sắp đặt, cũng chẳng có cái duyên nào ở đây... Nhưng gọi nó là ngẫu nhiên, nhé.
Tôi nhìn anh và chăm chú nghe anh nói về điều mà anh muốn thay đổi trong tương lai. Một phần là vì anh nói bằng tiếng anh mà lớp khá ồn, một phần là vì tôi bị cuốn theo những điều mà anh mong muốn, không hão huyền, không xa vời mà thậm chí là rất đơn giản và thực tế. Phải nhắc lại là anh không đặc biệt với người khác, nhưng với tôi những người khác mới không đặc biệt. Có quá ưu ái không khi mà nói điều đó? Có chứ, tôi khẳng định, vì tôi nhận ra thứ cảm giác khó tả bên trên kia được gói gọn bởi vài từ như thế này: "tôi thích anh".
Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng có bất ngờ, chẳng có sắp đặt, cũng chẳng có cái duyên nào ở đây... Nhưng gọi nó là ngẫu nhiên, nhé.
Giống như mùa thu – mùa chúng tôi quen nhau, thì chúng tôi bước nhẹ vào cuộc sống của nhau như vậy đấy. Những quan điểm, những sở thích, những thói quen là những điều được chúng tôi nói với nhau. Có điểm chung không ư? Chắc hẳn là phải có rồi. Càng quen và càng biết nhiều hơn về anh thì tôi lại cảng cảm thấy anh giống một bản nhạc mà tôi nghe vậy, có nốt trầm nốt bổng. Anh cũng giống như café đen mà anh uống vậy, đắng lắm, muốn uống thì phải nhâm nhi phải từ từ chứ không thể nào vội vàng mà thưởng thức được. Nói một cách hoa mỹ là vậy nhưng tôi vẫn luôn nghĩ anh có chút gì đó thô thô và đơn giản nhưng khó đoán biết.
Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng có bất ngờ, chẳng có sắp đặt, cũng chẳng có cái duyên nào ở đây... Nhưng gọi nó là ngẫu nhiên, nhé.
Đến giờ tôi vẫn luôn tự đặt ra câu hỏi rằng: "sao lại là anh mà không phải là một người khác?" Tôi gọi nó là ngẫu nhiên là bởi chẳng ai trong chúng ta biết được câu trả lời thích đáng cho câu hỏi kia. Gặp là gặp, sao phải là người nọ mà không phải là người kia. Nhưng sẽ thật đáng tiếc nếu đó không phải là anh. Sự ngẫu nhiên đôi khi là sự may mắn, đôi khi cũng là rủi ro. Và tôi cảm nhận được cả hai khi gặp anh. May mắn là vì quen anh, biết anh, tôi học được một vài bài học về sự kiên nhẫn, về khả năng kiềm chế cảm xúc của bản thân, về cách cư xử và về những gì mình phát ngôn ra nên đúng mực một chút. Có hơi quá không khi mà nói về sự may mắn ấy? Không mà, đó là những thứ tôi thực sự học được từ khi quen anh. Còn rủi ro, đôi khi tôi chẳng muốn nhắc đến vì ai cũng lường trước được rằng thích một người và được đáp lại là hai điều hoàn toàn khác nhau.
Ta quen nhau như thế nào nhỉ? Chẳng có bất ngờ, chẳng có sắp đặt, cũng chẳng có cái duyên nào ở đây... Nhưng gọi nó là ngẫu nhiên, nhé.
Dù rủi ro là vậy nhưng có sao đâu. Thường thì anh chẳng chấp tôi mỗi lúc tôi bất ổn rồi kéo anh vào những suy nghĩ tiêu cực của tôi. Anh cứ bình tĩnh điềm đạm đến khó hiểu. Dù là đôi lúc tôi nghĩ anh cũng có quan tâm tôi chút chút. Nó chỉ nằm trong suy nghĩ của tôi thôi, gọi là "ảo tưởng" cũng được, nhưng tôi có quyền được nghĩ vậy mà. Với tôi, anh vẫn luôn là một ẩn số ngẫu nhiên tôi bắt gặp và muốn lý giải nó. Và tôi tin là ai cũng vậy, kể cả anh, sẽ có một ẩn số ngẫu nhiên cho riêng mình... Và có những ẩn số mãi sẽ là những ẩn số, không lời giải nhưng vẫn luôn lôi cuốn những người tò mò... như tôi.
Xuân Quỳnh -