Anh không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh viết cho em rồi. Không biết đã là bao nhiêu lần cuối mà anh hay nói với em rồi. Mà cứ mặc kệ anh đi, hôm nay anh lại nhớ em.
Viết cho em, một lần cuối nữa. Em từng là của anh.
Anh nhớ em nhiều. Nhưng anh không muốn em biết. Càng không muốn em biết người con trai từng làm em mê mệt lại là một người yếu đuối tới mức này. Anh không biết có phải là anh yêu em. Hay anh đang tiếc cái kỉ niệm của mình. Tiếc ngần ấy tuổi thanh xuân mà chúng ta đã dành trọn vẹn cho nhau. Mình chia tay quá nhiều lần rồi, em có mệt không? À, em từng trả lời rồi mà. Em mệt lắm đúng không? Nên em buông anh.
Anh đã rất ghét em đó, em có biết không? Anh cũng ghét cả bản thân anh nữa. Anh biết nhiều lúc mối quan hệ của tụi mình dường như đã không còn đường nào cứu vãn. Thế mà anh vẫn cố chấp và ngông cuồng. Anh vẫn khư khư giữ em bên cạnh. Bởi em biết sao không? Anh sợ, sợ khi không có em rồi, sẽ chẳng còn ai giống em nữa? Sẽ chẳng còn ai thương anh ngu dại như vậy nữa? Sẽ chẳng còn ai làm anh phải lăn tăn, vướng bận và suy nghĩ nhiều như vậy nữa? Vậy có phải anh yêu em không? Hay chỉ là anh sợ chia tay?
Em đang làm gì? Khỏe không? Hôm nay, anh lại gõ facebook em lên thanh tìm kiếm. Em vẫn thế, bình thường và xinh đẹp. Nhưng cái thói quen post stt buồn thì không bỏ được, em làm anh ảo tưởng rằng những stt đó đang dành cho anh, làm anh rơi vào mộng mị một ngày sẽ có em trở lại. Rồi bỗng chốc, lại khiến anh thức giấc trong hiện thực, mình đã không còn gì nữa.
Dạo trước anh nhớ em từng nói, anh chẳng viết cái gì cho em lúc mình quen. Chỉ toàn là lúc chia tay. Anh không giải thích, chỉ cười cho qua chuyện. Người ta bảo anh "có không giữ", anh cũng kệ. Người khác thì biết cái gì về chuyện của chúng ta? Mà giờ thì anh có thể trả lời câu hỏi đó của em được rồi, anh biết: những lúc thế này, cảm xúc trong anh là nguyên thuỷ nhất. Từng chút, từng chút, từng dòng anh viết đều trọn vẹn dành cho em.
Thôi bỏ đi. Rồi anh cũng sẽ bước qua những ngày không em bình thản. Không cồn cào trong những nỗi nhớ . Không đau khổ, không ghen tị, không quỵ lụy. Là người dưng, nghe có phần đau lòng lắm không? Và anh chắc chắn cũng sẽ đến một lúc nào đó anh không chịu nỗi mà gọi em, thì anh cũng van em đừng bao giờ cầm máy, vì lúc đó cũng chỉ đáng đời anh thôi!
"Tôi có cuộc tình năm mười mấy. Tuổi trẻ, nó là đam mê. Trưởng thành, nó là vết sẹo"
Sẹo thì ít khi đau, chỉ thỉnh thoảng hay nhói, và chẳng bao giờ phai được, em nhỉ?
Me JK -