Có nhiều người cho rằng: "Cô đơn khi ở một mình hề đáng sợ. Đáng sợ nhất là có người đồng hành mà vẫn thấy cô đơn." Con người ta được gọi là trưởng thành khi trãi qua nhiều vấp ngã trong cuộc sống. Cuộc sống cho ta hy vọng, hạnh phúc nhưng cuộc sống cũng cho ta bất hạnh, mất mát...Cái gọi là hạnh phúc tưởng chừng đơn giản nhưng không hề giản đơn chút nào.
Ngày ấy có một cô gái hồn nhiên vô tư vui vẻ bay nhảy khắp nơi, ngày ấy cô có một cô gái nhìn cuộc sống với một màu hồng, ngày ấy cô mơ mộng về thứ hạnh phúc tưởng chừng đơn giản ấy. Và rồi tình yêu thực sự cũng đến với cô, cô yêu điên cuồng, hoang dại với tất cả những gì mình có.
Nhưng rồi nước mắt cứ tràn ngập trên gương mặt đó và cô mang trên mình một đôi mắt buồn. Cuộc sống như một màu đen sâu thẳm không lối thoát cứ thế cô cứ lạc vào một thế giới huyễn hoặc mà cô tự tạo ra. Sống trong một vỏ bọc cứ nghĩ rằng hạnh phúc sẽ không quay lại nhưng rồi có một bàn tay lạnh mang trên mình gương mặt lạnh bước đến giúp cô tìm lại chính mình. Anh là người có bàn tay lạnh nhưng trái tim vô cùng ấm áp, bên anh như bên một bầu trời nhiều màu sắc. Nhưng không hiểu sao cô không thể toàn tâm toàn ý để bên anh. Bởi vì quá khứ cứ mãi vương trong sâu thẳm kí ức. Phải chăng cô quá vội vàng để lấp đi khoảng trống. Cô nợ anh nhiều thứ..
Mưa cứ rả rích ngoài hiên, trong căn phòng lẻ loi cô quạnh cô lại nghĩ về anh. Thân hình anh không cao to vạm vỡ như những chàng trai khác nhưng anh có đôi vai ấm áp và trái tim giàu lòng yêu thương. Cô vẫn nhớ ngày đầu gặp anh, vẫn nhớ bài hát trong quán cafe ấy. Giai điệu trữ tình cất lên, lúc đó cô không hiểu nhiều về anh nhưng anh hiểu những gì tôi đang phải nếm trãi. Ngày cô gặp anh là ngày đông giá lạnh, lạnh buốt từng cơn. Vậy mà anh bên cạnh cô suốt những tháng mùa đông lạnh giá ấy.
Cô đã luôn đặt cho mình câu hỏi: " Nếu không có anh bây giờ cô sẽ ra sao?" Anh đưa cô đến những nơi cô chưa từng đặt chân đến, anh kể tôi nghe những câu chuyện cô chưa từng biết và hát cho cô nghe những bài hát cô chưa từng nghe. Anh thường dắt cô đến những hàng ăn mà cô thích dù trong túi anh không có nhiều tiền. Thế là tình yêu của cô và anh cứ thế êm đềm lớn dần theo năm tháng. Đúng...Anh khác những người khác. Mọi thứ anh mang đến cuộc đời cô là những điều tươi mới. Cô yêu anh không có lý do. Anh cứ thế mà đi vào tâm can tôi, trí óc cô. Tình yêu là một phép màu của thượng đế. Tình yêu làm lành những vết thương, tình yêu mang đến hơi ấm và cả hạnh phúc.
Hôm nay, cô lên facebook, cô đã nhìn thấy nụ cười anh. Dường như không có cô anh vẫn sống tốt, anh vẫn vui vẻ. Cô đã yên tâm phần nào. Anh luôn mạnh mẽ theo cách của riêng anh. Cô vẫn tin một ngày nào đó sẽ có người mang hơi ấm làm trái tim mang nhiều tổn thương. Cô đã từng muốn trở thành đom đóm cùng với anh. Cùng anh mang thứ anh sáng màu nhiệm để giúp những người khác như cách anh giúp cô vượt qua những khó khăn ở quá khứ...
Những tổn thương cô mang đến cho anh phải chăng quá lớn. Đôi lúc tình yêu như một phép màu nó giúp con người ta thêm yêu cuộc sống, nhìn cuộc sống với nhiều cung bật của hạnh phúc. Nhưng tình yêu cũng mang đến những tổn thương hằn lên tâm can mãi không thể quên được. Con người ta đến với nhau gặp gỡ nhau với một vai trò nhất định. Định mệnh mang họ nhau đến nhưng cũng có thể mang có thể mang họ xa nhau.
Anh à..
Em xin lỗi! Đã bao lần em nói xin lỗi anh. Đã bao lần em lừa dối anh. Đã bao lần em làm anh tổn thương anh. Em đã quá tham lam phải không anh? Không hiểu sao em không đủ can đảm để ở bên cạnh anh, nắm tay anh đi hết đoạn đường phía trước. Hãy cười khi không có em, hạnh phúc khi em đi xa anh nhé. Tạm biệt anh...Chàng trai có bàn tay lạnh.
"Em ước thế giới này chỉ có anh và em..."
Bài hát ấy, bài hát của ngày đầu gặp anh cứ vang mãi:
"Nếu như em là cơn mơ mỗi ngày anh mơ
Anh chẳng muốn thức giấc
Vì anh biết anh không thể quên đi một người
Anh đã yêu..."
Dòng Máu Nóng -