Cô đã nói với ta tuổi thanh xuân là tuổi nổi loạn tuổi điên cuồng nhất, ấy mà cô đang làm gì vậy, cô chỉ biết nhắm mắt và tìm cách bỏ chạy, chạy mặc cho người thân gọi, chạy vì cô không dám đối diện với hiện tại, cô để những người yêu thương cô ở đó đối diện với nỗi sợ hãi mà cô nghĩ chạy mới có thể giải quyết được. 20 tuổi, cô vẫn chưa đủ can đảm để yêu một ai đó, cô thà chịu lỗ chứ không chịu yêu.. Cô sợ sợ khi yêu cô sẽ đau khổ, sợ người ta lừa dối cô bởi vậy cô chưa thể mở lòng mình ra được và cũng chính vì thế mà cô vẫn chưa có nỗi một mối tình vắt vai.
Muốn chợp mắt nhưng lại sợ ngày mai trời sẽ sáng. Khoé mắt bất chợt cay cay làm con người ta mệt mỏi vô cùng. Hỡi cô gái 20 kia ơi, ta thấy cô đang khóc. Cô sẽ vượt qua những gì mà cuộc sống đang thử thách cô chứ, nhìn cô yếu đuối như vậy ta sao tin được những gì cô đã nói.
Cô đã nói với ta tuổi thanh xuân là tuổi nổi loạn tuổi điên cuồng nhất, ấy mà cô đang làm gì vậy, cô chỉ biết nhắm mắt và tìm cách bỏ chạy, chạy mặc cho người thân gọi, chạy vì cô không dám đối diện với hiện tại, cô để những người yêu thương cô ở đó đối diện với nỗi sợ hãi mà cô nghĩ chạy mới có thể giải quyết được.
favim
20 tuổi cô đã làm được gì ngoài những lời than vãn mỗi ngày. Chẳng mấy chốc cô lại rơi vào nỗi cô đơn, một niềm cô độc rất lớn, cái mà tự cô gây dựng nên để rồi cô lại thấy mình như lạc lõng trước giữa dòng đời tấp nập ngang qua nhau.
20 tuổi, cô vẫn chưa đủ can đảm để yêu một ai đó, cô thà chịu lỗ chứ không chịu yêu.. Cô sợ sợ khi yêu cô sẽ đau khổ, sợ người ta lừa dối cô bởi vậy cô chưa thể mở lòng mình ra được và cũng chính vì thế mà cô vẫn chưa có nỗi một mối tình vắt vai.
Cô gái 20 đó đôi khi ngốc nghếch vô cùng ngốc đến nỗi chỉ mỗi cô đau thôi, người ta nói gì cô cũng làm, bảo gì cũng nghe,.. Cô cứ tưởng như vậy là thương yêu người khác. Cái khái niệm yêu thương đối với cô sao mà nhỏ bé đến vậy, khái niệm yêu thương của cô làm cho cô đau khổ còn người khác thì hả hê trong sự yêu thương cô mang lại.
Cô gái 20 kia ơi, cái khái niệm yêu thương của cô đôi khi là bàn đạp mà người ta chỉ cần đặt chân lên là nó tự chạy rồi, điều đó liệu làm cô hạnh phúc chứ? Chỉ muốn khuyên cô đừng quá bận tâm vào những điều mà chí ích gì rồi nó cũng sẽ đến, nếu như cô không giải quyết được thì hà cớ gì cô phải lo lắng chứ, tin ta đi cô vẫn là cô vẫn là người con gái nhỏ bé.
Người luôn nghĩ mình vô dụng nhất nhưng cái vô dụng đó đôi khi mang lại điều diệu kì đối với ai đang cần cô nhất. Bởi cô mới tuyệt làm sao, tuổi 20 đôi khi làm cô chùng bước nhưng hỡi ơi nó sẽ mang lại cho cô cái gì đó gọi là sự đền bù.. Rồi cô sẽ sớm nhận ra " cơn bão đâu mãi dữ dội đến thế, bóng đêm đâu mãi đen như vậy và cái ngày mai kia rồi cũng sẽ bừng sáng " chí ích là như vậy