Thời gian thật đáng sợ cho cái ngoái nhìn hoang mang tìm lối về, đã quá vội vã cho những lần tôi đưa tay níu lấy khoảng kí ức mơ hồ ngày ấy. Nhìn xung quanh ai ai cũng tay trong tay hạnh phúc . Chỉ mình tôi vô định giữa chưng chừng ngã rẽ. Giá như ngày ấy tôi biết được người thương mình sẽ chỉ đến một lần, nếu không biết nắm chặt, sẽ vô tình vuột mất giữa khoảng không chật hẹp trong biển người rộng lớn này. Thì hôm nay, tôi đã không ôm vào lòng nỗi xót xa đến cùng cực, với biết bao dại khờ cho những lần hoang hoải nghĩ về anh.
Giá như ngày ấy tôi biết được người thương mình sẽ chỉ đến một lần, nếu không biết nắm chặt, sẽ vô tình vuột mất giữa khoảng không chật hẹp trong biển người rộng lớn này. Thì hôm nay, tôi đã không ôm vào lòng nỗi xót xa đến cùng cực, với biết bao dại khờ cho những lần hoang hoải nghĩ về anh.
Dường như đứng trước một người yêu thương mình thật lòng, bản thân lại trở nên quá đỗi thân quen và tin tưởng đến ngờ nghệch, đến nỗi ngỡ rằng anh sẽ luôn đứng ở đó, mãi mãi không bao giờ rời xa tôi. Ấy vậy mà đôi tay ngày ngày siết chặt cũng mệt nhoài buông lơi, để tôi ngỡ ngàng cuống cuồng đi tìm anh, khi giật mình nhận ra thì đã quá muộn màng cho lời xin lỗi.
Năm tháng dài rộng, cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn , mọi thứ rồi sẽ đổi khác, tôi cứ ngỡ anh vẫn là chàng trai 17 tuổi năm ấy chưa một lần làm tôi khóc, chàng trai yêu thương tôi hết mực đã chùn bước trước thời gian và những vụn vặt đời thường. Hai người chia tay nhưng không hiểu rõ lý do, không người thứ ba, không cãi vã giận hờn. Chỉ im lặng rời xa như cách nó vốn dĩ phải xảy đến.
Những ngày có anh, tôi như con mèo lười nằm cuộn trong vòng tay rộng lớn ấy, ương ngạnh nhõng nhẽo "anh ơi anh ơi" rồi cứ ỷ y vào anh, ngang nhiên nghĩ rằng anh là của tôi và mãi mãi ở bên che mưa chắn gió, cùng tôi đi đến cuối đời. Tôi quên mất việc bảo vệ tình yêu của mình và vun vén cho nó, bởi cảm giác bên anh khiến tôi thờ ơ với tất cả. Để đến ngày anh rời xa, tôi mới loay hay tìm kiếm lời giải thích, thì anh đã đi xa mất rồi, chỉ để lại cái bóng nhạt nhòa, dù tôi có cố dùng hết sức lực cũng không thể nào kéo anh quay lại.
Đến khi tôi biết trân trọng khoảnh khắc ngày có nhau, thì tất cả đã tan biến một cách chớp nhoáng. Như con thiêu thân đi lạc vào hồi ức, tôi cứ ngỡ anh vẫn còn thương, vẫn vô tư mà nghĩ còn yêu sẽ quay về, nhưng cuộc đời không thể gượng ép, niềm tin của tôi cũng trở nên bất lực trước những chông chênh vụn vặt của tuổi trẻ.
Thời gian thật đáng sợ cho cái ngoái nhìn hoang mang tìm lối về, đã quá vội vã cho những lần tôi đưa tay níu lấy khoảng kí ức mơ hồ ngày ấy. Nhìn xung quanh ai ai cũng tay trong tay hạnh phúc. Chỉ mình tôi vô định giữa chưng chừng ngã rẽ. Hiện tại - quá khứ, khoảng cách đã quá xa để chạm đến, chỉ mong rằng anh sẽ có một cuộc sống an yên, yêu một người biết trân trọng và bảo vệ tình yêu của mình trước vô vàn lối đi
Kiều Ngân -