Chi (Hội An, Quảng Nam) đã từng chán ngán, thất vọng rất nhiều khi yêu một anh chàng “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” đến độ “không thể tin nổi”.
Khi ấy, cô đang là sinh viên năm 3 của một trường Đại học sư phạm, với vẻ ngoài xinh xắn, cô được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng trong số những "cây si" ấy, cô chỉ ưng ý nhất là Hải. Hải hơn cô 5 tuổi, hiện đang làm trong một công ty nước ngoài với mức lương khủng, ngoại hình lại tạm ổn, có xe đẹp để đi và gia đình thì rất khá giả. Khi còn theo đuổi, Hải đầu tư không tiếc tay cho các cuộc hẹn, vì thế, Chi đã từng nghĩ mình sẽ trở thành bà hoàng khi được làm người yêu chàng.
Ấy vậy mà mọi chuyện lại thay đổi đến độ Chi choáng váng. Hải không còn là người đàn ông lịch lãm, xài tiền như nước như trước đây nữa mà biến thành kẻ vô cùng keo kiệt. Sau ngày nhận lời yêu nhau, Hải chỉ dẫn Chi đi ăn ở những quán bình dân ven đường, rồi uống nước mía hoặc cà phê vỉa hè chứ không vào những nhà hàng sang trọng nữa. Cô thắc mắc thì anh nói: “Chúng ta giờ là người yêu nhau rồi, phải tính chuyện lâu dài. Anh sẽ dành dụm để lo cho em và gia đình nhỏ của chúng ta một cách chu đáo nhất”. Nghe những lời ấy, Chi cũng chẳng biết bắt bẻ gì thêm.
Nhưng “lo tính cho tương lai” đến nỗi 8/3 chàng cũng chẳng mua nổi cho người yêu một bó hoa mà hái hoa nhà, tự gói rồi tặng như Hải thì khiến Chi thất vọng thật sự. Giữa kí túc xá đông người, Hải đưa bó hoa gần tàn hết, gói vụng về, chẳng nơ, chẳng quà khiến cô chỉ muốn chui xuống đất vì xấu hổ với chúng bạn.
Mang tiếng là có người yêu giàu có nhưng chẳng bao giờ Chi có nổi một món quà cho ra hồn ra vía. Sinh nhật, chàng tặng nàng một chiếc áo thun trị giá vài chục nghìn đồng, kỉ niệm ngày yêu nhau là một cây kẹp tóc vài nghìn mua từ vỉa hè, cùng chiếc bánh kem nhỏ nhỏ xinh xinh đến mức không thể nhỏ hơn… Mỗi lần thấy bạn bè khoe được người yêu tặng thứ này thứ kia đắt tiền, Chi lại lắc đầu ngao ngán cho người yêu giàu có của mình.
Hải cũng rất hay đi chơi mà quên đem… ví tiền. Mà những lần quên đem đó, anh toàn dẫn cô vào nhà hàng hạng sang. Mới đầu, Chi còn tưởng anh thay đổi, nhưng khi vài lần nghe anh lí nhí: "Chết thật, anh quên mang ví rồi!", cô không thể tin nổi người yêu mình lại hay quên đến thế. Nhìn vào thực đơn với bảng giá cao ngất ngưởng, Chi chỉ biết méo mặt rút ví. “Cho anh vay, đi mà vội quá nên chẳng kịp mang ví. Mai gặp anh trả mà”, Hải nói thế nhưng những ngày mai ấy không bao giờ xuất hiện.
Nhiều lần Chi gặng hỏi vì sao Hải lại thay đổi nhiều đến vậy, anh đều im lặng. Đến khi Hải thẳng thắn thừa nhận mình phải "keo" vì "chưa là vợ, không thể tin nổi người yêu", Chi bó tay toàn tập và không ngần ngại đá phăng anh chàng keo kiệt ra khỏi đời mình. “Con gái bây giờ toàn yêu vì của cải, anh phải thử xem em có thuộc dạng người đó không? Thà mang tiếng keo kiệt mới biết được bản chất người yêu em ạ!”, Hải thanh minh. Cũng vì mối tình đầu kết thúc oan ngiệt như thế nên Chi rất sợ yêu vì nhìn đâu cũng thấy chàng "keo".
Khi còn theo đuổi, Hải đầu tư không tiếc tay cho các cuộc hẹn, vì thế, Chi đã từng nghĩ mình sẽ trở thành bà hoàng khi được làm người yêu chàng (Ảnh minh họa).
Ngọc (Quận 3, Tp HCM) cũng đã phải bỏ chạy khi yêu trúng chàng họ “Keo” tên “Kiệt”. Thậm chí anh chàng người yêu (tên Nhân) của cô còn kinh khủng hơn so với Hải.
Ngọc kể: “Mình với chàng biết nhau khá lâu do làm cùng công ty, nhưng yêu nhau được tầm 5 tháng là rã đám vì chàng quá ki bo và lợi dụng mình”.
Khi chấp nhận yêu Nhân, Ngọc cũng biết anh là người rất tiết kiệm, đi chơi với công ty, anh không bao giờ trả tiền mà luôn “cộng hòa liên bang góp”, hoặc đợi người khác trả tiền trước. Thậm chí có khi anh là người rủ chị em đi hát hò, nhưng tiền nong rất sòng phẳng, chẳng vị nể trai gái, đến từng người thu tiền. Lúc ấy, Ngọc còn cho rằng một người như thế sau này sẽ trở thành một anh chồng tốt, vì biết vun vén, chăm lo cho gia đình. Nhưng đến khi chính thức cặp kè, cô mới phát hiện anh đúng là “người con trai ít ỏi còn sót lại trên trái đất”.
Nhớ ngày 20/10, anh đến nhà đón cô đi chơi nhưng chẳng đem theo bó hoa hay món quà nào, Ngọc đã thấy băn khoăn. Cứ tưởng người yêu sẽ mua tặng mình trên đường đi, nhưng đi qua mấy cửa hàng hoa vẫn chẳng thấy anh chàng đả động gì chuyện mua hoa, Ngọc đành thẽ thọt: “Anh mua hoa tặng em đi”. Chàng ngập ngừng chút rồi hẹn tí nữa xuống kia anh mua, ở đây hoa héo quá. Đi chơi tới khuya về, thấy Ngọc ấm ức vì không có hoa, Nhân nói: “Hoa chi cho héo, cũng uổng thôi em à, chi bằng tiền đó để anh dẫn em đi ăn có phải tốt hơn không? Vừa lợi cho sức khỏe, vừa tiết kiệm được một khoản không nhỏ”. Nghe người yêu nói mà Ngọc méo mặt thật sự. Cũng vì chuyện đó mà hai người giận nhau cả tuần.
Đi chơi, Nhân cũng chẳng dám chở người yêu vào những nơi hàng quán đàng hoàng mà luôn chọn vỉa hè làm điểm đáp. “Ở đây vừa thoáng mát, lại ngon và cực kì rẻ nữa em à”, Nhân nói mà chẳng nhìn thấy vẻ mặt của Ngọc đang nhăn lại vì bụi đường và vì xấu hổ. Cũng chẳng bao giờ Nhân tặng được người yêu một món quà nào, Nhân cho rằng, tặng quà không phải là trách nhiệm và nghĩa vụ khi yêu nhau: "Yêu quan trọng là sự đồng điệu trong hai tâm hồn. Quà cáp chỉ dành cho kẻ giả tạo, muốn lấy lòng nhau". Có nằm mơ Ngọc cũng không tin nổi những lý lẽ mà Nhân nghĩ ra.
Tình yêu của hai người nhạt dần đi, Ngọc không còn hứng thú khi đi chơi, ăn uống ở vỉa hè nữa, nhưng chia tay thì cô vẫn còn nhiều điều tiếc nuối nên vẫn cố gắng duy trì mối quan hệ với hy vọng Nhân sẽ thay đổi.
Cho đến khi thấy Nhân vì tiền mà đánh một em bé bán vé số trên đường thì Ngọc thật sự bất mãn và quyết định rời bỏ chàng cho... lành. Nguyên là hôm ấy, khi đang uống cà phê vỉa hè, có một em bé chừng 8 tuổi đến mời mua vé số. Thấy em bé tội nghiệp, Ngọc bảo Nhân mua giúp em hai tờ. Không có tiền lẻ nên Nhân đưa tờ 500 nghìn. Em bé không có tiền thối nên bảo hai người đợi rồi chạy đi đổi cho chủ quán.
“Trong lúc chờ bé đi đổi tiền, Nhân cứ bồn chồn không yên, rồi còn chửi đứa nhỏ, bảo nó ăn cắp tiền. Mình nói không phải đâu, cứ đợi em ấy một chút. Vậy mà vừa thấy em bé chạy lăng xăng mời vé số những người khách mới vào, anh ta đã hùng hổ lao vào và đánh bé một phát, kèm theo một câu chửi thề. Mọi người đổ dồn vào em bé đang khóc toáng lên vì đau. Mãi một lúc sau, em mới đưa ra một nắm tiền vừa thối lại được em gấp rất ngay thẳng. Thì ra, vì thấy khách mới nên em mời họ mua rồi mới vào bàn mình trả lại tiền. Mình ứa nước mắt nhìn mặt em bầm đỏ, in dấu năm ngón tay anh ta. Sau đó, mình cho em bé 500 nghìn khác và vứt thẳng đống tiền vào mặt anh ta, đi thẳng, đánh dấu sự kết thúc và không hứa hẹn gặp lại”, Ngọc tâm sự.
beforeAfter('.before-after'); Có thể bạn quan tâm: