Em vẫn nghĩ anh là mặt trời. Và tình yêu chúng ta màu nắng. Nên em chạy hoài trong khoảng trời ấm áp đó mà không biết mỏi...
Em vẫn nghĩ khi yêu một người trưởng thành. Những tin nhắn thưa hơn nhưng chắc chắn em luôn được chiều chuộng. Mỗi tối trước khi đi ngủ chúng mình nói chuyện điện thoại thật lâu, em sẽ huyên thuyên đủ thứ chuyện mình bất chợt nghĩ ra. Chúng mình cùng cười và giằng co xem ai là người tắt máy trước...
Nhưng những cuộc gọi cũng thưa dần. Anh về nhà và mệt mỏi nhắn tin cho em:" Anh say rồi anh ngủ trước đây. Tí em ngủ ngon". Em đã trả lời:" Anh ngủ ngon:x". Nhưng sau đó cảm giác cô đơn lại ùa về. Những lúc nỗi buồn đầy quá, không cách nào ngăn được, trào ra thành hai hàng nước mắt...
Anh biết không, những ngày gió thổi vù vù trên con đường vắng, em thèm lắm cảm giác được đi bên anh tay chúng mình đan vào nhau. À không, những ngày đó hay ngày nào khác em đều thế.
Nhưng em sẽ chờ đợi. Chờ một người sẽ thuộc về mình. Em từng bật cười khi đọc một câu chuyện.
Con gái hỏi bố:" Bố lấy mẹ năm bao nhiêu tuổi?"
Bố bảo:" 28 tuổi con nhé"
Cô bé tủm tỉm cười:" Sao muộn thế bố?"
Bố đã nháy mắt với mẹ và nói:" Chờ mẹ con lớn"
Anh à, anh có đang chờ em lớn
Em bằng lòng chờ đợi vì em biết điều gì sẽ xảy ra...
Đợi một người trễ hẹn thêm dăm ba phút nữa để đón chờ điều bất ngờ sẽ đến
Đợi một cơn mưa dù dai dẳng đến mấy cũng phải có lúc tạnh
Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu "theo trào lưu" chỉ đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em..
Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.
Anh có tin không, khoảng thời gian chờ đợi anh với em không bao giờ là vô nghĩa...
Liinh Liinh -