Là trưởng phòng y tá ở bệnh viện nhưng hôm nào hết giờ làm đến cả tiếng chị Lan, 43 tuổi vẫn còn nán lại nơi làm việc. Trong khi các đồng nghiệp sấp ngửa trở về tổ ấm thì chị cố tìm cách nán lại bệnh viện chỉ để làm mấy việc vặt vãnh, khi thì trò chuyện với những người trực ca sau, khi thì đan len.
Nhìn chị người mới gặp tưởng chị sống một mình, người biết chị có gia đình thì bảo chị sướng vì có mẹ chồng lo cho mọi việc nhà nên rảnh rang như còn son dỗi.
Tuy chỉ có chị hiểu chị là người đàn bà bất hạnh nhất, có nhà mà không muốn về, có chồng mà như không, có con mà không được chăm sóc và thậm chí không được quyền làm mẹ. Ảnh minh họa. |
Tuy chỉ có chị hiểu chị là người đàn bà bất hạnh nhất, có nhà mà không muốn về, có chồng mà như không, có con mà không được chăm sóc và thậm chí không được quyền làm mẹ.
Hơn 15 năm trước, sau khi tốt nghiệp trung cấp y khoa, chị về nhận công tác ngay gần nhà và cưới chồng không lâu sau đó.
Ai cũng bảo chị tốt số vì đã lấy được chồng đẹp trai, ở gần nhà bố mẹ, lại giàu có, tiền tiêu như nước. Bản thân chị khi đó cũng nghĩ mình may mắn khi mọi việc tốt đẹp cứ sắp đặt ra trước mặt.
Tuy nhiên, ngay từ đêm tân hôn, chị đã cảm thấy những rạn nứt trong mối quan hệ hôn nhân của mình. Đêm tân hôn, phần vì sau hai ngày cưới xin, linh đình tiệc tùng, phần vì chị đang mang bầu nên sau khi cởi bỏ váy cô dâu là chị nằm dài trên giường thở.
Thấy chị vậy, ngay đêm đó chồng chị đã mắng chị xa xả : « Nhà tôi mất bao nhiêu tiền để cưới cô vậy mà về nhà cái là nằm phưỡn ra đấy à. Xuống dọn dẹp cùng với các chị em đi ».
Và càng ngày sống trong nhà chồng chị lại càng thấy mình lạc lõng. Nhà bố mẹ chị có truyền thống làm nghề y, nên luôn đề cao lòng tin, sự tôn trọng giữa các thành viên.
Còn nhà chồng làm nghề cho vay nặng lãi và cực kỳ đề cao chuyện tiền bạc. Vì tiền bố mẹ, anh chị em ruột có thể mắng, cãi thậm chí chửi nhau không thương tiếc.
Trong khi đó, chị lại vốn không khéo léo uốn lượn trong lời ăn tiếng nói, chiều theo ý mẹ chồng và các anh chị em chồng. Bởi vậy nên chị không được nhà chồng nể trọng.
Thậm chí, mọi người còn tỏ rõ sự khinh thường chị chỉ vì "lương có ba cọc ba đồng".
Vẫn giữ bản tính sống thẳng thắn của mình, nên càng ngày chị càng bị nhà chồng ghét bỏ. Ảnh minh họa. |
Vẫn giữ bản tính sống thẳng thắn của mình, nên càng ngày chị càng bị nhà chồng ghét bỏ. Tệ hơn nữa, bố mẹ chồng và chồng còn nhồi nhét vào đầu hai con trai chị rằng mẹ chúng là người tồi tệ, ăn bám và xấu tính trong dã tâm để tách con với mẹ.
Bởi vậy mà, hai đứa trẻ dù được chị hết lòng săn sóc nhưng chúng vẫn luôn tin rằng mẹ chúng là người không đáng tôn trọng. Càng lớn chúng càng có thái độ hỗn láo, xấc xược và coi thường mẹ.
Chị đau lòng lắm nhưng chị vẫn cố sống vậy và tin rằng một ngày trưởng thành hơn các con sẽ hiểu chị. Chị vẫn cố sống trong nhà chồng và chị định rằng đợi các con lớn khôn hơn mới tính chuyện bỏ ra ngoài ở riêng.
Vì con mà hàng ngày chị luôn phải chịu đựng cảnh nhiếc móc của mẹ chồng, những trận đòn roi của chồng và đặc biệt, đã hơn 10 năm nay chị chưa bao giờ có một bữa cơm chung với gia đình chồng. Vợ chồng chị cũng sống trong cảnh mặt trăng mặt trời từ lâu.
Mẹ chồng chị nói thẳng đi làm có tiền thì ăn ở ngoài đi cho đỡ chật. Chồng chị nhiều lần bảo nếu chị đồng ý ly thân hoặc ly hôn chị sẽ được 300 triệu đồng tiền « bồi thường tuổi xuân ». Nhưng chị đâu cần tiền, điều chị cần chỉ là hai đứa con.
Ở trong căn nhà dẫu lạnh nhạt nhưng được nhìn thấy con hàng ngày chị vẫn còn thấy có động lực để sống.
Nhưng gần đây, vì muốn đuổi chị ra khỏi nhà, người chồng đã nghĩ ra đủ mọi chiêu trò để khiến chị không chịu nổi mà phải ra khỏi nhà. Đầu tiên, anh ta công khai chat sex với gái khi đang nằm chung giường với chị. Sau đó, anh ta đi rêu rao với những người ở cơ quan chị rằng chị ngoại tình, rằng chị hỗn láo với nhà chồng.
Chị câm lặng nín nhịn và không có ý kiến gì vì lâu nay chị cũng đã quen với cảnh thờ ơ trước mọi việc, chồng đi đâu, làm gì, ở cùng ai chị đều mặc kệ.
Cũng chính vì thấy chị cam chịu vậy nên chồng chị đã nghĩ đến chiêu ác độc, cấm chị không được chăm sóc con, không được trò chuyện cùng con, ngủ với con, đi chơi với con hay nấu ăn cho con nữa.
Thay vào đó, mỗi tuần anh lại dẫn một, vài cô bồ về thay chị làm hết việc ấy. Vào mỗi ngày chủ nhật, ngày chị được nghỉ, thay vì được trò chuyện hay dẫn con đi chơi, chị phải ngồi chết lặng ở phòng lắng nghe âm thanh từ phòng bên, nơi mà các cô gái tóc vàng, tóc đỏ, váy ngắn cũn cỡn đùa nghịch với con do chị dứt ruột đẻ ra.
Dù vô văn hóa, nhưng các cô bồ của chồng lại rất biết chiều trẻ con. Vậy nên hai đứa trẻ nhà chị hiển nhiên yêu bồ của bố hơn người đứt ruột đẻ ra chúng.
Dẫu xưa nay chị đã xác định đứng ngoài lề mọi lời súc phạm, mọi âm mưu chia cách mẹ con của người chồng nhẫn tâm nhưng lần này chị cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đi quá giới hạn.
Nhiều tuần nay, khi chứng kiến các con vui đùa với cô bồ của chồng và ghẻ lạnh với mẹ, chị rơi vào trạng thái trầm cảm. Nếu cứ tiếp tục phải chứng kiến cảnh này, có lẽ chị sẽ hóa điên.
Và nhiều lúc, giật mình chị nghĩ, việc cố sống trong ngôi nhà này có lẽ sẽ đẩy chị và con chị vào bĩ cực. Và liệu sự hy sinh này có đáng?
beforeAfter('.before-after');