Sự cô đơn có đồng nghĩa với hai chữ "một mình"?
Tôi nghĩ sự cô đơn được tạo nên bởi sự cô lập về không gian cũng như sự vô cùng của thời gian. Còn bạn? Ở đâu đó trong 90 triệu dân Việt Nam sẽ có những người cảm thấy như tôi. Nhưng chẳng hà cớ gì con người ta nói về sự cô đơn nhiều đến vậy, có lẽ sự nó không hề đơn giản như chính cái nghĩa đen rằng "cô" trong cô lập "đơn" trong đơn nhất.Cô đơn không phải chỉ là cảm thấy lạc lõng mình đối diện mình mà với cuộc sống muôn hình vạn trạng nó hiện lên trong từng ngóc ngách tế bào của sự sống trên thế gian này. Hay ít nhất với tôi cô đơn chưa từng dễ hình dung đến từng đường kim mũi chỉ như trên mảnh vải.... Nó là một cảm giác đơn độc hơn thế rất nhiều lần.
Bạn biết không ngày còn bé tôi chẳng hiểu cô đơn là cái quái gì mà cho tới sau này mới biết thì tôi lục lọi lại ký ức của mình về những giây phút na ná và gọi đó là cô đơn. Bạn đừng cho rằng cô đơn chỉ đến với những người trưởng thành vì khi quá bé bạn chưa thể định nghĩa về nó mà thôi. Ngày đến lớp bạn thấy một cô bạn bị cả đám tẩy chay không ai chơi cùng, bạn nghĩ chắc hẳn cô bạn đó rất buồn vì chẳng ai quan tâm. Cô đơn thật! Thoáng nghĩ thôi mà nếu ngày đó bạn là cô bé kia thì sao? Nếu sự cô đơn bay qua khẽ chạm vào như vậy nếu là tôi cũng đủ rùng mình và để lại một vết dấu lạnh lẽo trong tâm hồn thơ trẻ. Nhưng rồi bạn chợt nhận ra đó chỉ là một chút ít của sự cô đơn mà thôi...
Cho đến sau này khi chạm mặt với cuộc sống gần hơn nữa là khi bạn đã biết về tình bạn, tình yêu hay khi tay đã chạm những mất mát, chân đã chạm những vấp ngã thì sự cô đơn không chỉ là cái chạm nhẹ thoáng qua cho ta cảm giác rùng mình nữa mà nó đã trở thành một cơn gió đủ để đẩy ta ngã nhiều khi là những vết cắt đau nhói xoáy sâu tâm can da thịt... Ngày trước cô đơn là khi không có ai bên mình nhưng sau này mới biết cô đơn đôi khi trong một đám đông, cuộc vui mà vẫn thấy lạc lõng hay giữa những tiếng cười lòng ta vẫn u sầu... Như vậy há chẳng phải cô đơn là khi trời dù trong xanh, đẹp đến mấy ta vẫn thấy như có mưa rơi?
Liệu ai có thể ngang nhiên thốt lên rằng "Tôi chưa từng thấy cô đơn".Nếu có thì chỉ là sự dối lòng mà thôi. Với tôi tự nhận mình là một kẻ kiêu ngạo nên có lẽ nào mà cô đơn đã thành bạn. Không phải lúc nào cũng cô đơn mà chỉ thấy cô đơn xuất hiện với tần suất khá nhiều mà thôi. Và cảm giác tột cùng cô đơn nhất chính là khi tôi thấy tôi ở đó mà không phải ở đó, tôi ngồi bên một người mà không phải một người. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ được với tôi. Khi tôi không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Cảm giác cô đơn đó sâu đến đáy của những cái rùng mình.
Tôi thường nghe và cùng chia sẻ sự cô đơn từ mọi người nhưng với chính bản thân mình tôi lại chẳng thể lý giải nổi sự cô đơn cũng như chưa ai bứt phá được"bức tườngthành" mà tôi đang xây lên. Mỗi lần lắng nghe họ nói tôi thường nhìn vào đôi mắt để thấy được cái sự thật mà họ không thể dối trá hay cố giấu nó đi. Tôi hiểu và cố gắng chia sẻ nó... Nhưng với tôi khi cô đơn bao trùm tôi rất sợ phải nhìn vào mắt một ai đó. Vì tôi sợ rất sợ người ta thấy được tâm can tôi.
Người ta khó mà chịu được sự cô đơn, thường lao vào đám đông để thấy mình không lẻ, thường cười nói đến tận cùng vẻ hân hoan để thấy mình không buồn tủi. Nhưng nhiều khi, ngay giữa đám đông và tiếng cười ấy người ta mới thấm sự cô đơn dâng đến tột cùng. Tôi sợ, rất sợ cảm giác bỗng dưng giữa cuộc vui thấy mình như trôi tuột đi vào một vùng nào đó xa lắc, giữa quen thuộc nói cười thấy mình như đi lạc, thấy lạ xa. Lúc đó, chỉ muốn mình tan biến đi. Mới biết, đâu chỉ khi một mình mới thấy mình đơn độc. Đơn độc nhất là khi thấy tâm hồn mình chẳng neo, chẳng thuộc về đâu, về ai...
Có ai nói với bạn rằng nếu chưa thấy cô đơn ít nhiều đôi lần sẽ chưa cảm nhận được dư vị cuộc sống muôn màu này không? Còn tôi đi qua những lúc cô đơn đã học được cách sống thật với bản thân mình.
Đừng bao giờ tự nhủ rằng" À! Đây là tình yêu, đây là hạnh phúc". Bạn có thể yêu một ai đó mà vẫn thấy cô đơn không? Rằng thì là một kẻ không thuộc về bạn, hai là không hề yêu bạn. Trên con đường tôi đi có những bàn tay luôn tìm cách để nắm chặt tôi những đôi chân hoặc đi thật nhanh đến bên tôi hoặc đi chậm lại cho tôi đuổi kịp. Họ là những người bên tôi hằng năm trời, tôi có thể hay thậm chí gật đầu luôn và ngay trước sự kiên nhẫn cùng tình yêu dành cho tôi. Nhưng đến cùng thì tôi không làm thế hay cũng không thể như vậy dẫu rằng có đôi khi cô đơn những phút yếu lòng làm tôi nhụt chí cũng muốn tặc lưỡi, nhắm mắt buông xuôi cái lí trí kia. Một câu trả lời duy nhất là khi bên họ tôi thấy mình vẫn cô đơn, tâm hồn chưa được chia sẻ. Biết làm sao đây khi cũng như tan rồi hợp trái tim và tâm hồn có cái lý lẽ riêng của nó chứ!
Tôi tự cho CÔ ĐƠN làm bạn của mình vì cái lẽ cực đoan, kiêu ngạo, luôn nghe theo trái tim mình là con người tôi...
Tôi mong trong cuộc đời, những người tôi yêu thương không ai phải chịu đựng nỗi cô đơn.
Tôi mong bạn tìm thấy người tri kỷ có thể sẻ chia tâm hồn bạn.
Bởi vì, nỗi cô đơn, nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau...
Khổng Linh -