Em đã nghĩ mình sẽ quên anh, khi xóa hết tất cả những gì thuộc về anh và...em.
Em đốt hết nhưng bức hình hai đứa chụp chung, những nụ cười, ánh mắt, những vòng tay.
Em xóa hết tin nhắn của hai đứa mà em đã từng cố giữ để mỗi khi không có anh sẽ đọc lại.
Em hủy kết bạn với anh trên Facebook...
Em xóa...
Em cứ ngỡ mình sẽ quên anh và tìm được một hạnh phúc mới. Nhưng sao quá khó anh à. Em đã quen khi có anh, đã quen những cái ôm ấm áp. Nhưng giờ đây đã chẳng còn nữa.
Anh có biết, hằng ngày em vẫn lặng lẽ vào facebook của anh không? Nhưng em chẳng dám làm gì cả chỉ biết đọc những dòng stt và rồi tự nhận nó là của em. Ngốc thật anh nhỉ, em quên mình đã chia tay rồi mà.
Chúng ta ngay cả làm bạn cũng chẳng thể, anh nhỉ?
Lòng tự trọng của em quá cao. Em không chấp nhận mình là người thay thế , không chấp nhận mình là kẻ đến sau chỉ để bú đắp nỗi đau cho kẻ đến trước. Anh yêu chị ấy. Rồi anh lấy em làm bia đỡ đạn. Gượng cười. Đã từng có thời gian em chấp nhận điều đó và rồi em thấy mình thật ngốc khi nghĩ: Em sẽ thay đổi được anh, sẽ làm anh yêu em. Điều đó không xảy ra hay đúng hơn là chẳng thể xảy ra.
Chị ấy biết anh yêu chị ấy, nhưng người chị ấy yêu chẳng phải là anh. Em vẫn biết hằng ngày, anh vẫn lặng lẽ vào facebook, theo dõi chị ấy. Em biết anh vẫn luôn nhắn tin quan tâm chị ấy. Em biết anh vẫn luôn lo lắng cho chị ấy. Và em biết, mình mãi chỉ là kẻ thay thế.
Khi tình yêu của em dành cho anh chẳng thể làm mờ đi vết cắt ngày càng đau trong trái tim em là lúc em biết, chúng ta ngay cả tư cách làm bạn cũng chẳng thể.
Khi chị ấy đã yêu anh, thì cũng là khi em rời khỏi anh. Điều anh mong đợi, điều anh chờ đợi nhất, và điều làm anh hạnh phúc nhất có lẽ là tình yêu của chị ấy, phải không anh? Em biết, những cái ôm kia, những lời nói ấy không phải thật lòng. Đó là cách anh làm chị ấy nhận ra tình cảm của mình và cũng là cách anh đâm ngược vào trái tim em.
Chúng ta ngay cả làm bạn cũng chẳng thể...
Vì anh bảo, anh có lỗi với em
Vì anh bảo anh sợ chị ấy buồn...
Và vì em bảo, em sợ sẽ lại yêu anh lần nữa.
Hạnh phúc ấy chỉ đến một lần, dù là thóang qua, dù chỉ tựa cơn gió thoảng thì em vẫn biết trái tim này đã từng loạn nhịp, từng được yêu thương dù chỉ là thay thế.
Cuộc đời này, chỉ là vài trang giấy, vài dòng nhật kí úa màu... Có những người phải quên đi...
Bởi chúng ta, ngay cả làm bạn cũng chẳng thể được.
Bé Quỳnh -