Hắn thích em. Hắn thấy buồn nhiều hơn bởi vì hắn biết hắn đã đến sau một người và cái hắn nhận được chỉ là sự đau đớn mà thôi. Hắn thầm thương em. Cái thứ tình cảm chết tiệt và đầy mỏi mệt này tại sao có thể khiến người ta cam tâm vì nhau mà bỏ quên mình nhiều đến thế? Thử hỏi trên cái quả địa cầu này có điều gì có thể khiến người ta khổ sở nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ, thậm chí không muốn dứt ra để thoát khỏi nó như thứ tình cảm của hắn hay không? Câu trả lời có lẽ là không, trên đời có 2 thứ không thể che giấu đó là khi say và khi yêu một ai đó, hắn không thể thoát khỏi nó.
Hắn thích em. Kể cả khi giữa phố vắng không bóng người, mắt hắn vẫn chờ một cái gì đó – đại loại như là một hình dáng rất quen. Có lẽ là em đấy! Một bóng hình mà theo hắn vào trong cả mỗi giấc ngủ. Hắn thích em - khi nhớ nhung cũng chẳng dám thừa nhận, mọi thứ chỉ như những đốm lửa nhỏ nhen nhóm âm ỉ cháy trong lòng. Là khi nhớ đến hô hấp cũng khó khăn vẫn phải giả vờ lạnh lùng không nhắn tin, không gọi điện. Nhưng cứ thấp thỏm nhìn màn hình điện thoại xem có dòng chữ nào được gửi tới hắn hay chưa. Sẽ chẳng có tin nhắn, cuộc gọi nào đâu.
Hắn thích em – nhiều lúc hắn muốn trách cứ, muốn nũng nịu, muốn giận dỗi nhưng... vô lý quá. Có ai thèm quan tâm không? Hắn có là gì của em đâu chứ, chả là gì cả lấy đâu ra những đặc quyền như vậy. Hắn thích em - khi mà hắn quyết định không được phép nghĩ về em nữa lại chợt thấy có gì nhoi nhói ở tim, không hẳn là đau mà chính xác là hụt hẫng. Cũng thấy có chút gì đó như là mất mát, mà cũng chẳng hiểu tại sao lại thế khi mà mới chỉ là thích thôi. Hắn muốn đợi, muốn chờ, muốn mong, muốn ngóng một điều gì đó nhưng chợt nhận ra nó quá xa xôi. Mà cuộc đời này chẳng nhẽ cứ dựa dẫm mãi vào những điều mơ hồ, không thể nắm bắt? Có những lúc hắn giật mình tự hỏi, rốt cuộc thì mình đang chờ đợi điều gì cho riêng mình đây?
Hắn thích em – hắn biết, hắn chả là ai trong cuộc đời của em cả.... nhưng hắn vẫn muốn quan tâm và sẽ dõi theo em từng ngày. Trong mắt hắn mọi thứ xung quanh em thật đáng yêu, bất kể cái gì cũng lấp lánh. Những khuyết điểm cũng được che đậy và bao biện một cách dễ dàng. Hắn cũng chẳng dám tưởng tượng chuyện gì sẽ vượt quá ngày mai, chỉ cần nhắm mắt và nghĩ hôm nay được nói chuyện với em, được cùng em đi chơi, được quan tâm thôi đã là quá đủ với hắn rồi.
Hắn thích em – vì chẳng là gì của nhau nên hắn nhớ em cũng không dám gọi, thấy em bên người khác cũng chẳng thể ghen, quan tâm em cũng chẳng dám thể hiện. Cái nắm tay với em trở thành nỗi thèm thuồng to đùng, phải lấy hết dũng khí bấy lâu nay ra để chạm vào bàn tay đã đợi chờ lâu lắm. Khi cái ôm giản đơn giữa đêm đông cũng là niềm vui ủi an trong bao ngày cô đơn gió mướt đối với hắn.
Hắn thích em - Những ngày hắn tự giành giật, tranh đấu lại qua giữa lý trí và con tim, giữa mở lời và chôn giấu. Nhiều khi hắn muốn tỏ vẻ săn sóc em một chút, muốn thể hiện rằng dù gì đi nữa cũng có mình ở bên. Nhưng với tư cách gì đây? Sao cứ phải tỏ ra đặc biệt như thế? Hắn tự hỏi rồi chìm đắm trong sự tuyệt vọng.
Hắn vẫn luôn dõi theo em từng ngày, muốn giang đôi bàn tay để chăm sóc, che chở cho em.... một cách thầm lặng.
Đối với hắn thích một người là khi lòng có chút xuyến xao, gợn sóng. Mỗi ngày thương một chút, nhớ một chút, quan tâm một chút... Chuyện thích một người, chỉ thế mà thôi.
Yêu người mà người không hay....!
Nam Nguyễn -