Có nên thôi chờ thứ hạnh phúc không là của mình?
Em và Anh có lẽ sẽ như hai đường thẳng song song, chỉ nhìn thấy nhau, chỉ biết rằng có một người đang tồn tại như thế mà không bao giờ đến được với nhau.
Người ta nói "Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu". Chúng mình gặp nhau chắc là duyên phận, nhưng em nghĩ sự gặp gỡ này nó mang lại cho em quá nhiều nỗi buồn. Em ước chiều thu đó em không gặp anh. Em ước. Mình chưa từng nói thích anh, em ước mình mãi là người dưng...để giờ em sẽ sống thật vô tư và bình yên.
Tình cảm là thứ xuất phát từ con tim, đâu phải cứ muốn quên, muốn buông, muốn bỏ một lần là được đâu anh nhỉ. Nhưng thời gian sẽ thay em làm điều đó. Em tin trái tim này không quá chung thủy để mãi hướng về một phía hoài như vậy đâu.
Làm bạn, làm anh em, chị em...tại sao người ta cứ phải đặt tên cho một mối quan hệ. Thích thì cứ yêu thương nhau thôi, ở bên nhau, trò chuyện vui vẻ là được...tên một mối quan hệ chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài mà người ta cho rằng nó sẽ đảm bảo níu giữ lại được thứ tình cảm bên trong mỗi người sao. Không đâu anh à, một người muốn quay đi rồi thì càng níu càng đau.
Nó giống như việc ta cũng kéo căng một sợi dây thun, một người thả ra trước thì ai cũng biết hậu quả ra sao rồi đó. Nhưng biết là sẽ đau mà ngưòi ta vẫn ngoan cố níu lấy làm gì, sao người ta không bỏ ra trước chứ. Vì người ta còn yêu. Người ta yêu nên người ta sợ, một phút mình buông tay mà người kia níu, người ta yêu nên người ta sợ cái người mà ta yêu thương kia bị tổn thương, nên người ta nhận cái đau về mình.
Ta sống không bao dung, không cao thượng đâu...nhưng ta sẽ chỉ làm thế với một người mà lúc đó ta cho họ là tất cả. Kể cả việc cho họ cả cái quyền làm ta tổn thương hay thậm chí xem thường thứ tình cảm này. Yêu nhiều hơn thì đau hơn thôi. Nó giống như một quy luật vậy. Người đâu bắt ta thích người hay thậm chí là còn không muốn ta thích người. Nên việc ta nhận cái đau, cái buồn là điều hiển nhiên. Nhưng đâu ai biết trước được tiơng lai sẽ ra sao chứ. Nay yêu, mai chán...ta không thể đảm bảo được tình cảm ta trao đi là vĩnh cửu, là thủy chung mãi mãi.
Ngưòi không chọn ta không có nghĩa ta kém cỏi, ta không tốt...mà có thể vì trong mắt họ, ta không đặc biệt như những gì ta nghĩ. Bởi vậy, đừng cứ cố chấp...đôi khi, ta lưu luyến không phải ở con người, mà ta đang lưu luyến cái tình cảm ta bỏ ra cho họ quá nhiều. Vậy nên, đến với nhau nhẹ nhàng thì hãy ở bên nhau nhẹ nhàng thôi. Đừng cố gò mình vào một cái khuôn nào đó. Để rồi tự ta huyễn hoặc,tự ta làm mình nghẹt thở chỉ vì cái được gọi là Tên cho một mối quan hệ. Bên nhau là tự nguyện nên khi có xa nhau thì hãy để cho mọi chuyện thật tự nhiên.
Buồn làm sao buông, nhưng vui buông được thì sao!
An yên là ở trong lòng, không phải cứ miệng nói, môi cười là lòng sẽ an yên...
Trịnh Thị Hải Yến -