Có những khoảng vô định dễ làm người ta chông chênh, thèm một cái gì đó thật khó định nghĩa. Chia tay hạnh phúc, chia tay hi vọng,chia tay nỗi nhớ, chia tay những ngày ấm để về với những ngày cô đơn cố hữu. Người ta có buồn không?
Đừng bao giờ gọi tên nỗi buồn , vì nó không hề tồn tại. Chỉ là có những niềm vui rơi xuống như một chiếc lá, chới với và quên lãng. Vì đó là quy luật, vì đó là sự chấp nhận, không tối, không lạnh, không sợ, không chạy trốn, bao nhiêu năm sống, mấy ai được buồn, đúng nghĩa?
Khi em buồn, em cứ khóc. Em sẽ thấy em mong manh như những giọt nước, rơi xuống - vỡ, rơi xuống và vỡ, em bắt đầu muốn nhìn thấy sự đổ vỡ, như cái gì đó đã từng đỗ vỡ trong mắt em, tàn nhẫn và đau đớn. Em bắt đầu thèm sự lạnh lùng và điên dại, như cái gì đó đã từng quay lưng lừa gạt em, ném sự chân thành của em vào một góc, và im lặng. Em bắt đầu thèm những giọt nước mắt, vì em cần đau, em cần cô đơn, em cần những ngày thật lạnh để biết rằng mình từng rất ấm. Có những khoảng hạnh phúc lưng chừng, vừa đi đó nhưng chợt dừng lại, chưa đủ để gọi tên. Có những thứ chưa bao giờ cạn nhưng lại không thể nắm giữ. lưng chừng của hạnh phúc là bất tận của những cảm xúc ùa vào rồi tan, vụn vỡ.
Em gọi tên đi, tên của điều đã từng làm em cười,từng làm em nghĩ không bao giờ mất.Niềm tin được dựng lên là chờ một ngày bị đạp đổ, hạnh phúc được dựng nên là để chờ một ngày đi mất không lí do. Còn em,em yêu là để khóc, để tin vào một thứ khác hơn là chẳng có gì tồn tại lâu dài. Này em, đừng cố hỏi tại sao nữa, vì sẽ không có câu trả lời đâu. Khi người ta muốn mất, thì người ta chỉ cần đi, đơn giản và dễ dàng. Còn khi em buồn thì em cứkhóc, chưa hết đau thì em cứ đau. Hai cực, vốn đã chẳng bao giờ đi về một phía.
Em tìm một thứ để cất hết cảm xúc đúng không? Không có đâu em, không có gì có thể chứa hết nỗi nhớ rộng và dài, khao khát và tuyệt vọng. Em cứ giữ lại ở tim,rồi có một ngày, em sẽ không nhớ chìa khóa của nó ở đâu nữa.
Em nhìn đi, bao nhiêu kẻ đang cười, biết đâu họ đã từng khóc,có thể còn nhiều hơn khi họ cười. Nhưng họ vẫn đang cười đấy thôi, vì tất cả đều phải sống. Em có quyền đau khổ, nhưng em không có quyền hi vọng vào những điều không thuộc về mình. Khóc cho những đắng cay đi em,để chờ một ngày em cười vào nó.
Lưng chừng, là dang dở, nhưng cũng là chờ đợi cho những điều trọn vẹn hơn.
Quỳnh Như Phạm -