tình yêu của em không có lỗi, lỗi là do em đặt nhầm chỗ và chọn nhầm người mà thôi. Duyên không thương, phận không đành thì làm sao phải níu kéo, cái gì thuộc về mình sẽ là của mình còn không mây của trời thì để gió cuốn đi...
Yêu một người đã khó nhưng để quên được người ta lại càng khó hơn gấp bội. Quên đi mối tình gắn bó với mình suốt 3 năm đâu phải chuyện một sớm, một chiều nói quên là quên được, 3 năm không phải dài cũng không hề ngắn để dễ dàng buông lơi. Ngày anh buông tay em để đi tìm một vùng đất mới, một công việc mới, một người thương mới, mọi thứ xung quanh em dường như sụp đổ, thế giới như quay lưng lại với chính em vậy, em gục ngã hoàn toàn...
Tháng ngày lặng lẽ trôi qua, em chợt nhận ra dù có đau, có khóc lóc, có vùi mình vào trong căn phòng tự kỉ mấy ngày, không ăn không uống thì cũng chẳng có ai thương em, cũng chẳng ai khóc cùng em đâu, Anh – người em tin tưởng, trao trọn yêu thương mà còn rời bỏ em ra đi để tìm những thứ lạ, nữa là người dưng.
Và rồi vẫn thế... trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc, nắng vẫn lên và nụ cười nở trên môi... Em khoác lên mình chiếc áo mạnh mẽ, gồng mình chống chọi với mọi thứ, với công việc, học hành là để cố quên anh, quên đi miền kí ức đáng nhẽ ra nó không nên tồn tại.
Qúa khứ đã gần như ngủ quên, cớ sao anh còn đánh thức....?
Anh có biết khó khăn lắm em mới đủ can đảm mặc chiếc áo " mạnh mẽ" để quên đi những gì thuộc về anh không? Vậy mà anh nỡ một lần nữa xát muối vào vết thương chưa lành đó. Anh có thấy anh ác và tàn nhẫn với em, với tình yêu em dành cho anh không?.
Đã không thương em nữa, sao anh còn quay lại... rồi lặng lẽ ra đi...
Vừa thương, vừa trách đã nhiều lần tự hỏi: " tim ơi mày đủ mệt mỏi chưa? mày thôi thổn thức đi được không... người ta có quyền làm mày đau, thì cũng có quyền rời bỏ mày mà đi..."
Là con gái dù mạnh mẽ đến đâu rồi cũng có lúc yếu lòng, em cũng vậy... lần này lý trí đã thực sự nhường chỗ cho trái tim trỗi dậy. Số điện thoại quen thuộc, đã rất lâu rồi chưa một tin nhắn gửi đến nhưng hôm nay nó đã tìm em... chỉ một tin nhắn từ anh dường như mọi kí ức ấy ùa về như theo một quy luật nào đó mà chính trái tim khó lòng kiểm soát được. Đã đi rồi, sao quay lại buông lời nói yêu em, nhớ em, nói chuyện cùng em hằng giờ, hằng ngày, hằng tháng trời, trao em bao hi vọng...rồi vội vụt tắt... rồi lại im lặng...và lặng lẽ ra đi. Phút chốc hóa em thành con ngốc, để con ngốc như em tin anh một lần nữa, rồi anh ra đi không lời từ biệt, làm em hụt hẫng, trách trái tim sao còn thổn thức.
Em thầm hỏi: " đùa thế đã đủ chưa anh? 3 năm cho một cuộc tình chỉ để cho nhau hai từ " hành hạ" thôi hay sao?.
Heokuteo MU -