Tình cảm là thứ khó nói, là bản năng của mỗi con người phải không? Thật vậy. Em nào có ngờ Em đã phải lòng Anh - một người con trai chững chạc! Chắc có lẽ sự chững chạc nơi Anh là sức hấp dẫn không thể cưỡng lại đối với một cô gái "khó tính" như Em! Mọi thứ cứ như một giấc mơ, êm dịu trôi qua từng ngày cho đến một ngày mọi thứ vỡ tan cũng chính giây phút đó Em mới hiểu mình yêu Anh nhiều như thế nào?
Ngày hôm ấy, những vạt nắng tắt dần tắt dần theo bóng hoàng hôn, gió nhẹ nhàng vờn qua đôi mi ướt đẫm! Em chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu ai đó đến mức mãnh liệt như thế! Chính Em cũng không dám tin Em có thể khóc suốt nhiều giờ đồng hồ đến vậy, Em còn nhớ như in khi nước mắt giàn giụa Em không có cách nào ngăn được dòng cảm xúc của mình, mọi thứ trong Em lúc này vỡ nát vỡ nát từng mãnh vụn, không biết trời sập thì sẽ như thế nào? Nhưng dường như bầu trời hôm ấy rất gần trong đôi mắt Em! Ừ thì Em trả Anh về với người Anh yêu!
Em chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu Anh, chưa bao giờ quên những ngọt ngào khi Anh bên Em! Những lúc chia xa Anh thường ôm lấy Em từ đằng sau, hôn lên mái tóc dài! Mỗi lần như vậy Em tưởng chừng như mình là người hạnh phúc nhất trên trái đất này Anh ạ! Anh cứ hay bảo Em "con nít"! Ừ thì "con nít" yêu Anh! Yêu đến dại khờ, yêu đến xé lòng mà vẫn yêu!
Xa nhau rồi, xa nhau lâu rồi vậy mà hình ảnh của Anh vẫn thỉnh thoảng lạc vào giấc mơ của Em một cách vô tội vạ! Lần đầu tiên Em mới biết cái gì gọi là "ngày suy nghĩ đêm nằm mộng"! Triền miên trong những giây phút mơ hồ ấy, một đêm thức giấc hai, ba, bốn lần rơi nước mắt. Suốt những ngày tháng ấy Em cứ lơ lửng như một kẻ tình si uống phải một bình rượu chát đắng say hoài say hoài không thể tỉnh dậy! Em không thể chấp nhận sự thật là Em đã mất Anh! À mà mất Anh ư? Có những lúc Em tự hỏi mình có bao giờ có được Anh chưa mà không nhìn vào sự thật này!
Có những suy nghĩ chẳng thể nói ra! Có sai không Anh? Có quá sai trong chuyện tình này! Anh mới là người hiểu rõ nhất. Con tim như muốn vỡ tan khi nghĩ về dĩ vãng đã qua! Rõ ràng người ta đã có hạnh phúc vậy mà chỉ có Em chưa bao giờ chịu quên đi những kí ức đã đậm màu kỉ niệm! Chỉ biết trách chính bản thân mình yêu Anh qá nhiều, nếu ngày đó yêu Anh ít một chút thì có lẽ đã không xót xa như bây giờ!
Người ta nói gặp được nhau, yêu nhau, ở bên nhau là một may mắn! Có phải may mắn không Anh khi mình gặp nhau giữa muôn vàn ngang trái! Ngay từ đầu, đã biết không có tương lai nào cho hai chúng ta vậy mà Em vẫn cố chấp ở lại bên Anh! Để giờ đây nhận hết muôn ngàn đắng cay. Anh thì làm sao biết được những nổi buồn sâu thẳm trong đáy mắt! Anh thì làm sao hiểu được tủi hờn em mang trong con tim đầy những vết thương!
Quên Anh? Em không biết được cần bao lâu để quên đi một người. Khi ngày ngày nổi nhớ vẫn chưa bao giờ buông tha trong tiềm thức của Em, góc phố đó vẫn làm Em nôn nao những chiều hẹn hò, mùi hương đó chưa bao giờ em quên, chuông điện thoại thỉnh thoảng vẫn làm em giật mình trong những ngày chủ nhật vắng bóng người! Nhìn lại tất cả bây giờ chỉ làm Em thêm nhói lòng.
Nhiều lần nhớ Anh, lẳng lặng vào Facebook gõ tên rồi vào xem Anh hạnh phúc ra sao? Vui vẻ như thế nào? Chắc người ta thương Anh nhiều lắm, yêu Anh nhiều hơn Em! Nên Anh lúc nào cũng tươi tắn, rạng ngời! Em đến sau nên sớm hay muộn gì thì Em cũng đã biết kết thúc sẽ như thế này! Chỉ là có một cái gì đó nghẹn ngào một chút ở nơi ngực trái.
Kiếp trước ta đã nợ nhau những gì? Để kiếp này chỉ toàn mang đến nhau những ai oán biết đến bao giờ nguôi! Em còn tự dằn vặt mình như thế này đến bao giờ? Có những mối tình dài lâu, Em tự hỏi sao họ không dễ dàng buông xui kí ức về nhau như vậy, để rồi hôm nay chính Em rơi vào cái vòng lẩn quẩn của buông- nắm- nhớ- quên thì Em mới thấu hiểu!
Đến bao giờ Em sẽ ngừng yêu Anh...
Mỹ Ngọc -