Gửi em, cô gái của năm cũ!
Vậy là một năm đã qua rồi. Biết bao mệt mỏi hằn lên đôi vai gày của em, bao nước mắt, bao dòng than thở, bao lần trầm lặng, bao lần ấy đã cướp đi nụ cười em tôi, cướp đi sự hồn nhiên trong em, biến em thành một ai kia mà tôi xót xa đến vậy.
Em ơi, một năm thật dài phải không em. Lòng người sâu quá, em thua rồi. Dòng đời cũng rộng quá, em thua luôn. Sau quá nhiều nỗi đau, em suy tư nhiều hơn, em lặng lẽ nhiều hơn. Tôi không thích em như thế, không thích những chiều sau giờ làm em lại lang thang khắp các con đường tìm kiếm những mùi hương quen thuộc. Tôi không thích em cứ một mình quán vắng, em mặc kệ cả ánh mắt người đời nhìn em, lặng lẽ tách trà nóng hay ly cà phê đắng nghét.
Tôi không thích em như thế, khi mà em chỉ lặng lẽ cười mỉm và bỏ đi khi người ta xử tệ với mình, chẳng giải thích, chẳng phân bua, em chỉ kệ một cách hờ hững... Tôi không thích em như thế, mỗi ngày lặp đi lặp lại từng ấy công việc. Chẳng xúng xính trong bộ đồ mới, chẳng còn tự ngắm nhìn bản thân trong gương. Em cứ như thế mà trưởng thành hơn, khác lạ hơn, cô độc hơn và chắc chắn rất nhiều mệt mỏi hơn...
Em ơi, tôi nhớ cô gái hoạt bát ngày nào. Tôi nhớ cô gái hay cười, thích cười, thích cả trêu chọc người khác ngày nào. Tôi không vui khi ai quan tâm em em cũng chỉ buông một câu em ổn. Tôi không vui khi những buổi trò chuyện cùng em chỉ là sự sâu lắng trong đôi mắt em. Tôi không vui, không vui khi nhìn thấy em như thế này một chút nào...
Em ơi, mỗi khi thấy em bâng khuâng nhìn về vô định, tôi thực lòng muốn ôm em vào lòng mà quát mắng em. Em cứ dùng những bận rộn thường nhật để lừa dối bản thân, tự kiếm lí do cho mình không được nghỉ ngơi.
Em ơi, giấc ngủ em không tròn, nhiều đêm mộng mị khiến em bật khóc giữa đêm, để rồi ngày hôm sau thấy em gồng gượng mệt mỏi, em có biết tôi đau lòng thế nào...
Em ơi, bao lâu rồi em không ra ngoài, bao lâu rồi em không trò chuyện cùng bạn bè, bao lâu rồi em không tự sắm sửa cho riêng mình? Bạn bè em bị em bỏ quên sang một bên, có đôi khi em cứ lướt những trang mạng, biết về cuộc sống của mọi người nhưng lại không hề hỏi han, không hề chia sẻ. Nỗi buồn của họ em biết thế, niềm vui của họ em hờ hững. Em cũng chẳng còn sức để than thở, đôi dòng tâm trạng cũ em xóa bay đi mất. Em chán phải giải thích, em mệt mỏi khi người ta để ý đến em. Cứ lặng lẽ, hàng đêm, hàng đêm, em tôi trở nên như thế...
Em ơi, cô gái của tôi ơi. Em nhìn vào gương xem, là ai kia chứ đâu phải em tôi. Gương mặt xinh xắn ấy đã vằn lên những tia mệt mỏi, đôi mắt u sầu ấy đã không còn long lanh như ngày nào, cả mái tóc đã bao lâu rồi em không cắt tỉa, bộ quần áo ấy còn chưa đủ khiến người ta nhớ cả đường kim mũi chỉ hay sao...
Em ơi, cô gái của tôi ơi. Mọi chuyện đã qua rồi, em hãy cứ khóc thật lớn đi, cứ gào thét, rủa xả một lần cuối đi, hãy trút hết những gì em đã kìm nén trong lòng suốt năm qua. Để ngày mai, sang năm mới rồi em hãy tươi mới và mạnh mẽ theo đúng con người em, người con gái mà tôi vẫn biết.
Em ơi, cô gái của tôi ơi. Cuộc đời ai cũng có quá nhiều nỗi đau. Năm nay đã quá dài và vất vả cho em rồi, em đã học được nhiều và trưởng thành hơn đúng không. Nhưng rồi nó cũng đã kết thúc, và năm mới lại bắt đầu rồi. Dọn dẹp những ngổn ngang lòng mình, dọn dẹp những muộn phiền năm cũ, dọn dẹp những nỗi đau ấy sang một bên đi nhé. Em đừng hờ hững, đừng kìm nén để rồi mất hết niềm tin vào người, vào đời như vậy được không. Em đừng lạnh nhạt, đừng tự xây hàng rào ngăn cách với mọi người, cho người ta cơ hội cũng chính là cho em cơ hội được yêu thương, có được không em? Hãy đi đến bất cứ nơi nào em muốn, hãy mua cho mình những bộ váy đẹp, hãy đọc những quyển sách hay, cùng bạn bè xem những bộ phim mà em đã bỏ lỡ, hãy tưới cho tâm hồn em thêm trẻ... Yêu thương sẽ luôn bên đời em, chỉ cần em mở lòng ra, từ từ, từng chút một. Em cứ sống tốt đi, cứ giữ vững niềm tin đi, yêu thương sẽ chẳng bao giờ rời bỏ em đâu, cô gái nhé...
Huyền Vui -