Đối với người ta, mùa hè là mùa vui, mùa để bên nhau, để tình cảm đong đầy. Còn với em, mùa hè là mùa của đổ vỡ, mùa của nước mắt. Liệu rằng, em còn đủ can đảm nắm tay ai đi qua một mùa hè nữa, liệu rằng có còn đủ niềm tin cho một tình yêu dài lâu, và rằng, bao lâu nữa, em mới có thể nguôi ngoai..
Ngày đầu yêu nhau nói lời yêu nhiều đến thế mà nay em muốn buông tay, người cũng không buồn níu lại. Phải chăng là đã cạn tình cạn nghĩa, phải chăng đã quên hết ngày tháng yêu nhau đậm sâu. Không, em còn yêu người, yêu nhiều lắm, nhưng là do em, nên em chấp nhận đau thương về mình. Người còn yêu em thì xin hãy níu tay em lại, chỉ một lần thôi, rồi em sẽ vì người mà thay đổi. Ngày ấy nói nhớ người dễ dàng là thế sao bây giờ khát khao muốn nói em lại không thể làm được. Có lẽ vì có ích gì nữa đâu khi chỉ làm người thêm bận tâm về em.
Nhưng người ơi em còn thương, dù sao đi nữa em vẫn thương
Em thương người ngày ấy, khi em vừa bước qua những đổ vỡ của tình đầu, dù lo sợ em chỉ xem người như kẻ thay thế mà người vẫn chấp nhận bước đi bên em, cùng em vượt qua những hư hao ngày cũ. Giờ này đổ vỡ còn ai đi bên em?
Em thương người ngày đầu hẹn hò, đi cạnh em mà người run run nắm tay em thật nhanh thật chặt rồi cười: " chỉ sợ em rút tay ra " Sao bây giờ người không nắm tay em chặt như thế nữa?
Em thương người mỗi lúc ngồi sau xe, em cố tình làm mình làm mẩy, người nhẹ nhàng kéo tay em về phía trước, đặt lên bụng người: " ôm chặt đi em ". Lúc này đây tay em vẫn đợi sao người chẳng kéo?
Em thương người mỗi lúc kéo em sát vào lòng lại luồn tay vào tóc em rồi hôn lên rồi xuýt xoa thơm quá. Giờ đây mỗi ngày em chẳng buồn chải tóc. Tự luồn tay vào chỉ thấy những làn tóc rối không thể gỡ nổi, ừ rối đến mịt mù..
Thương người biết mấy mà người có còn thương?
An Yên -