Đừng để em ở lưng chừng hạnh phúc được không anh?
lưng chừng hạnh phúc là khi em cùng anh dạo phố quanh quẩn đâu đây thì anh vẫn cứ đau đáu một bóng hình. " À thì cô ấy thế này, cô ấy thế kia không giống như em bây giờ". Anh à đừng mang em ra làm bức bình phong tìm lại cái yêu thương sục sôi nhiệt huyết tuổi trẻ ngày nào của anh được không?
Cô ấy làm sao mà giống em bây giờ được? Thanh xuân tươi đẹp đó đã đem mà gả bán cho anh lâu rồi. Lâu đến nỗi trở thành quen thuộc, gắn bó quá đến mức anh xem nhẹ. Em chỉ là tấm gương phản chiếu những năm xuân sắc đó mà thôi. Chạm tay đó, yêu thương đó chỉ để thế thay.
Sự đồng điệu giữa hai tâm hồn mà anh vẫn nói, đó cũng chỉ là lưng chừng thôi. Đâu đó trong em là tiếng hò vang ích kỉ đời thường của một đứa con gái mong mỏi tay trong tay cùng người mà nó yêu thương. Cái đường phân cách được định rõ đó, có chăng mong manh quá không anh? Như thế nào gọi là vượt quá giới hạn khi tình yêu vốn dĩ là sự chiếm hữu?
Người mới, tình cảm mới, nhịp sống mới nhích anh lại gần em hơn bao giờ hết. Thoáng hạnh phúc, thoáng cười vui nhưng em cũng chỉ là người đến sau, là món phở ngon nhất thời sau những bữa cơm quen thuộc nhà anh. Là một nốt thăng, âm vang trong bản nhạc cuộc sống đang quá đỗi trầm tư, mà người nhạc công như anh cần khuấy động lên, cho vơi đi tẻ nhạt. Nốt thăng đó chỉ là trò chơi. Em chỉ là cái dây leo bám níu cái hạnh phúc nửa vời nửa xa xôi đó, chả biết khi nào gió mạnh thổi mà đứt, mà đau.
Đừng để em ở cái lưng chừng hạnh phúc đó nữa. Anh đã đủ đầy nhưng em lại vô cùng thiếu.
Thiếu đi cái nắm tay nhẹ nhàng cho riêng em. Thiếu đi câu hỏi han vu vơ thường ngày và trắng cả một khoảng không trong em. Em đâu thể ở mãi cùng anh trong khoảng đen không lối ra đó: mãi không thấy mặt, người chẳng đặt tên.
Nằm ở cái lưng chừng hạnh phúc đó là em đã để lại cả mối yêu thương vụng dại đầu đời. Để lại cả vết cắt cho anh, cho người và cho em rồi. Mãi sẽ chẳng lành, gió lạnh lại đau.
Có vô tình mà nhìn thấy em thì xin anh đừng dắt em vào cái khoảng không lưng chừng đó nữa. Em không đủ sức mà nhấm nháp cái dịu ngọt chóng tàn nhưng đau âm ỉ thấm dần đó đâu. Nếu không thể đi cùng em đến cuối con đường thì cũng đừng để em bước tới mốc chạm của lưng chừng, lưng chừng hạnh phúc.
Lệ Quyên -