Cuộc sống này đâu có ai sinh ra đã là người hoàn hảo, vậy tại sao chũng ta không đặt vào vị trí, hoàn cảnh của nhau để mà suy nghĩ cảm thông cho nhau chứ. Sao cứ phải dày vò, trách móc nhau rồi đến khi thực sự mất nhau rồi lúc đó có cảm thấy hối hận không?
Con người đến cái tuổi biết thương biết yêu, ai cũng muốn tìm cho mình một nửa còn lại cho chính mình, nhưng mỗi người mỗi cách nghĩ, mỗi lối sống khác nhau. Có người chỉ yêu thương rồi lấy đúng một người, có người thì dù trải qua bao nhiêu lần yêu vẫn không thể tìm ra được cho mình một đích đến thật sự.
Anh ah, lúc đầu mình tới với nhau bằng sự cảm thông, bằng những dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng mang đầy tình cảm ngây ngô như người vừa mới bắt đầu yêu lần đầu, chỉ là vì lúc đó em mang trong mình vết thương lòng quá lớn mà anh hứa sẽ giúp em vượt qua, ủ ấm cho trái tim này không phải lạnh giá như lần đầu gặp anh. Đúng không? Lời nói đó mãi sẽ đọng lại đâu đó trong trái tim nhỏ bé này, cùng vì nó em có thêm động lực cộng thêm chút niềm tin để nắm tay anh.
Tình cảm đó cứ nhẹ nhàng trôi qua, rồi thì lâu dần khi chúng ta cứ bị cuốn theo những dự định, mơ ước trong cuộc sống, thời gian mình dành cho nhau thưa dần rồi tình cảm đó nó không được màu hồng như hồi đầu mới yêu. Chỉ đến khi mình không còn như lúc ban đầu, thì bây giờ em mới nhận ra có phải mình đã bắt đầu quá vội, khi càng yêu mình lại càng không hiểu nhau càng không thông cảm cho nhau và nếu bây giờ có thể quay đầu trở lại mình có còn dành tình cảm cho nhau như trước đây được nữa không.
Em không biết thời gian qua mình cho nhau bao kỷ niệm, nhưng giờ đây khi một mình đi qua từng con đường góc phố nhỏ trong cái thành phố nhỏ bé này, thì ở nơi đâu em cũng nhớ lại mình đã từng có những kỷ niệm về nhau ở đó. Tất cả chỉ như vừa mới hôm qua mà sao bây giờ em muốn giơ tay ra để nắm giữ cái hạnh phúc mong manh này lại quá khó đến như vậy, không phải vì em không đủ can đảm mà tại vì em không nên níu giữ một người đã không cần đến mình, một người đã không thể thông cảm cho những lần em có lỗi...
Mình đừng trách nhau nữa anh nhé, vì đâu phải ai sinh ra cũng là con người hoàn hảo, tạo hóa sinh ra mỗi con người mỗi tính cách và khi mình ở bên nhau lâu quá, đến khi mình hiểu nhau không thể chấp nhận được nhau thì ta nên cho nhau một lối thoát, trách móc đến bây giờ có nghĩa lý gì đâu.
Biết bao nhiêu đêm dài cầm máy điện thoại đọc những dòng tin nhắn ấy, nước mắt lại trải thành dòng mà không thể nào ngừng được, chỉ là lúc đó không phải em hối hận về tình cảm em cho đi mà là em thấy buồn vì người ở cạnh em lâu vậy nhưng không thể thông cảm cho em. Khi mới bắt đầu xa nhau, em chỉ nghĩ ta cần dành cho nhau một khoảng thời gian riêng, để tĩnh tâm, để suy nghĩ lại tất cả rồi quay lại với nhau khi hai đứa cần nhau, nhưng đến bây giờ thì ý nghĩ đó đã thật sự tan biến, cả hai chúng ta đã trượt quá dài để bây giờ có muốn, có cố gắng cũng không thể quay lại được như lúc ban đầu.
Chỉ muốn nói với anh, nếu đã từng chấp nhận cùng nhau đi đến hạnh phúc dù có khó khăn gì, thì bây giờ tại sao anh không thể chập nhận được tính cách và con người em. Có cần phải trách nhau chỉ vì em không hỏi thăm anh lúc anh cảm thấy lạnh không, những thứ nhỏ nhặt ấy vô tình tạo nên khoảng cách rất xa trong hai ta anh ah.Sao cứ phải dày vò, trách móc nhau rồi đến khi thực sự mất nhau rồi lúc đó có cảm thấy hối hận không?
Nấm Lùn -