Em là cô gái đôi mươi, mơn mởn đã vội theo chồng bỏ lại bạn bè, trường lớp. Để rồi khi bạn bè còn được bao bọc nơi gia đình, được sống những tháng ngày son trẻ dưới mái trường đại học với bao ước mơ, em làm mẹ, làm dâu.
Ảnh nguồn internet |
Tuổi thanh xuân em nhốt mình với bốn bức tường, với bỉm sữa, tã quần. Là những bếp núc, dọn dẹp đợi chồng về mỗi tối. Gía như, cuộc đời cứ bình dị thương em như thế. Nhưng không, đàn ông vốn là loài vô tâm, ích kỷ.
Dù cho có từng đắm say, thương yêu em thế nào, khi đã lấy về, anh ta còn chẳng buồn chăm sóc, đoái hoài em. Em là mẹ, em phải chăm con em. Em làm dâu, em phải lo việc nhà. Có mỗi ngần ấy việc thôi còn kêu ca gì.
Đúng rồi, phụ nữ chỉ có ngần ấy việc thôi, mà từ sáng đến khi chồng đi làm về vẫn chưa xong việc, ngày nào cũng vậy.
Lấy phải đàn ông vô tâm là em khổ rồi. Vì yêu mà lấy, vì bị anh ta chinh phục nên yêu. Để rồi sinh con cho anh ta và trở thành đàn bà đã cũ.
Đâu phải em đã hết xinh đẹp, đâu phải em sồ sề, xuống sắc. Bởi chỉ vì em đã cũ vậy thôi. Còn thêm tiếng con quấy khóc, tiếng à ơi mẹ con em dỗ nhau mỗi đêm. Đã sinh, sao không sinh lấy thằng con trai cho được việc.
Mẹ chồng cũng còn trẻ, nhưng vì em chỉ mỗi việc chăm con, nên em phải chu toàn chứ còn gì. Tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu, việc gì em không làm được, là lười chứ khó khăn gì.
Em như con chim non yếu ớt, chưa thạo chuyền cành đã thử một chuyến bay dài nặng cánh. Em vỡ mộng, bàng hoàng vỡ mộng. Cuối cùng, trong căn nhà này, ai thương em?
Chồng đi sớm về khuya, em cứ vò võ một mình ôm con ngủ. Lâu rồi em có biến đến một cái vòng tay ôm âu yếm nào. Vậy mà em, vì ai đã đến ngôi nhà này chung sống?
Chồng còn trẻ, ham chơi, kinh tế em không lo nhưng vợ chồng phụ thuộc cha mẹ thì em trông cậy vào ai? Em mới đôi mươi, cuộc đời em còn dài lắm, mà tương lai sao thấy mịt mù.
Rồi mai đây con lớn hơn, con đi lớp, sẽ lại có đứa nữa ra đời. Em lại quẩn quanh bốn góc tường ấy. Rồi lại tiếp tục ép mình chiều chồng mỗi bận chồng về khuya có hơi men trong người?
Thương em, cô gái à! Nhưng đâu thể chỉ cho em cách giải phóng mình. Người ta vẫn bảo em sướng như bà hoàng. Nhà chồng giàu có, chỉ ở nhà chăm con, ăn sung mặc sướng. Mỗi lúc như thế, mẹ chồng lại ra vẻ tự hào lắm. Em có phúc lắm mới được về làm dâu.
Nào người ta có biết đâu nỗi lòng của người vợ trẻ làm dâu nhà giàu. Bữa cơm có mặn nhạt vừa ý người này lại không vừa ý người kia. Đau nhất là chồng thờ ơ, chẳng buồn đoái hoài đến. Mà chồng em dại, em cũng dại.
Ảnh nguồn internet |
Em còn trẻ, còn đẹp lắm. Hôn nhân không có nghĩa là giam giữ. Hôn nhân là tìm lấy một người mà ta yêu thương, cũng yêu thương ta, để bầu bạn, sẻ chia trong cuộc đời.
Đối với anh ta, em là đàn bà đã cũ nhưng đối với hàng triệu đàn ông ngoài kia, em vẫn sẽ là báu vật. Nếu khổ, em hãy đứng dậy và bước đi. Nếu lòng em đã chẳng còn gì lưu luyến nơi những con người ấy.
Em khổ, em khóc đủ rồi! Cuộc sống của em không phải định sẵn là địa ngục, mà em đang tự chọn giam cầm mình ở đó nhưng lại ngỡ rằng đời em là vậy. Một đón nhận ánh nắng phải tự mình bước ra khỏi bóng râm. Mạnh mẽ lên cô gái hãy còn thanh xuân.