Cà phê bên anh một ngày cuối tuần. Ngồi trên tầng cao, ngắm nhìn những dòng xe phía dưới tấp nập đi lại, cảm nhận cái vội vã của Sài Gòn. Đêm ướt sương, đêm trở lạnh, gió mùa về, quán mở một bài hát mà em rất thích – " Safe and sound "... Đêm nay không phải một đêm cuối đông, nhưng Sài Gòn của những ngày tháng 12 vẫn cứ chênh vênh giữa đổi thay chóng vánh của thời tiết, nên bất cứ lúc nào – người ta cũng có thể ngồi trong một góc và cảm thấy cái lạnh ùa vào trong lòng, tràn ngập khắp trong không khí – chỉ cần hít thở thôi cũng thấy buốt nhói, thấy hơi lạnh căng tràn lồng ngực.
Ngày cuối tuần, kết thúc bên anh trong một hạnh phúc giản đơn bên trò rút gỗ. Mỗi thanh gỗ rơi ra khỏi tháp đều ngập tràn tiếng cười của chúng mình. Ngồi cùng anh, nghe nhạc và tận hưởng không khí thành phố về đêm, trầm lắng, da diết, em thấy mọi thứ bình yên đến nhẹ nhõm.
Em nhìn anh tư lự, mắt đăm đắm nhưng tâm tư lạc vào miền khác. Nơi anh chưa từng được bước vào, đó là thế giới u uẩn của riêng em. Nơi em cất giấu những hoài nghi, ước mơ, vĩ mộng, khao khát của mình về những điều em mong ước trong tình yêu . Anh này, bao lần em tự hỏi lòng "Yêu em, liệu anh có thể yêu cả những điều xấu xí trong em?".
Cuối cùng, kết thúc là anh thắng, còn em thua trong ấm ức vì kém anh mỗi một nước đi. Anh cười sung sướng suốt cả đường về. Em ngồi sau vừa tức vừa thấy ấm áp trong lòng. Hạnh phúc là trong những điều giản đơn và cũ kỹ đã quen thuộc như hơi thở, người ta vẫn có thể ngồi cùng nhau chơi một cách say sưa và vui sướng, tựa như trẻ nhỏ tìm thấy món đồ chơi cũ sau bao nhiêu năm. Bởi chỉ ai đã gắn bó chân thành mới hiểu, không phải thứ cảm giác của niềm vui hả hê chiến thắng khi đã khám phá hết một trò chơi và mau chóng vứt đi, thứ hạnh phúc và niềm vui giản đơn ấy nằm ở những ký ức yêu thương gói trọn trong tim, yêu thương cuộn tròn.
Thật ra anh à, em sống rất bản năng. Bước vào tình yêu, hành trang em có cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ bản năng ấy. Yêu anh là bản năng. Lẽ đó, có một em ích kỷ, có một em ngang ngược, có một em bướng bỉnh, có một em giận hờn và có một em, yêu anh không cần lý lẽ.
Em không muốn phủ nhận chính mình, và không muốn những gì anh lưu giữ và ghi nhớ về em chỉ toàn những điều tốt đẹp. Em sợ nếu sau này mình sống chung, khi thời gian thổi tàn đi em – khi một em xấu xí và cuồng dại, già nua thay thế cho một em của những ngày tươi đẹp son trẻ.
Thế nên, yêu em – anh hãy yêu cả những điều xấu xí trong em, có được không?
Cuộc đời em có một nguyên tắc, không cần làm một người luôn luôn có vị trí cao nhất trong bất kỳ mọi việc nhưng khi lấy một người đàn ông – với anh ấy, em phải là người được yêu thương và bảo vệ nhất. Nó giống như việc, em luôn nhỏ bé trên đường phố, mờ nhạt trong đám đông, nhưng trong thế giới của anh, em đủ cao để anh tìm thấy và quay về khi anh lạc đường.
Cuộc đời của những cô gái như em, chẳng cần trở thành tâm điểm của ai, chỉ cần tỏa sáng ấm áp trong trái tim một người, để mưa bão vây quanh trên đường đời, người đàn ông ấy vẫn sẵn sàng tìm về nơi bình yên đang đón đợi... Như thế mới gọi là hạnh phúc!
Đ.H.B.N. -