Mấy ngày nay không khí trong nhà bà Tư (Khâm Thiên, Hà Nội) ngột ngạt vô cùng, cũng chỉ tại chuyện Lan – nàng dâu mới của ông bà hỗn láo với mẹ chồng.
Ngày Tùng đưa Lan về ra mắt, bà Tư không mấy ưng ý với cô con dâu có lối nói chuyện bốp chát này. Thế nhưng chẳng hiểu sao Tùng lại say Lan như điếu đổ, anh còn tuyên bố nếu không phải Lan thì sẽ không lấy vợ. Mặc kệ Tùng thúc giục nhưng ông bà Tư vẫn lần khất chuyện cưới xin. Mãi đến khi Lan có bầu được gần 4 tháng thì ông bà đành miễn cưỡng mang trầu cau sang nhà Lan xin cưới.
Cũng vì vẫn để bụng chuyện bố mẹ chồng đã từng ngăn cấm mà Lan chẳng coi ông bà Tư ra gì. Có mặt chồng ở nhà thì cô luôn miệng quan tâm, hỏi han bố mẹ chồng. Nhưng hễ chồng đi làm, cô lại ăn nói trống không hoặc nhiều khi bố mẹ chồng hỏi cô không thèm bắt lời. Cậy đang mang bầu, Lan xin nghỉ việc không lương để ở nhà dưỡng thai. Tùng đi làm từ sáng đến tối, chuyện phục vụ chăm sóc Lan tất nhiên lại đến tay mẹ chồng.
Cả ngày Lan lấy cớ mệt để nằm trong phòng điều hòa xem phim, buôn điện thoại, lướt facebook,… mặc kệ mẹ chồng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa nấu nướng. Đến lúc nấu xong, bà Tư lên gọi con dâu xuống nhà ăn cơm thì cô lại lấy tay vuốt vuốt ngực: “Con ra ngoài lúc này chắc ói chết mất, chỉ ngửi mùi điều hòa mới thấy dễ chịu. Thôi mẹ mang đồ ăn lên đây con ăn trong phòng cũng được”. Con dâu nói vậy thì bà còn biết nói gì. Thôi thì vì đứa cháu sắp chào đời, bà lại lụi cụi bê đồ ăn vào phòng cho con dâu. Ăn xong Lan cũng chẳng buồn thu dọn mâm bát xuống bếp, cô vẫn cứ để y nguyên trong phòng. Đến chiều chiều lại mở cửa phòng, ngó ra ngoài gọi lớn: “Mẹ bổ quả dừa rồi mang vào phòng con nhé”. Thế là cô lại chờ đến khi mẹ chồng mang dừa vào, nhân tiện nhờ mang mâm bát bẩn xuống bếp luôn, và đương nhiên là bà dọn rửa.
Cứ thế, ngày ngày bà Tư luôn tay luôn chân với những yêu cầu của cô con dâu đang mang bầu. Có lần bà Tư kể lại chuyện với Tùng, anh chẳng những không nhắc nhở vợ mà còn trách mẹ khó tính hay để ý linh tinh bởi: “Cô ấy đang có bầu trong người lúc nào cũng mệt mỏi, mà vợ con có coi mẹ như mẹ đẻ thì mới tự nhiên như vậy”. Nghe con trai nói, bà Tư chỉ biết thở dài thườn thượt.
Đỉnh điểm là hôm vừa rồi, theo thói quen, Lan lại réo rắt mẹ chồng nấu cho mình cái gì mát mát, bổ bổ. Đúng hôm đó bà Tư bị đau đầu, nhưng sợ cháu nội trong bụng con dâu đói bà lại cố gắng gượng nấu cho con dâu bát chè hạt sen. Lúc bưng lên phòng, bà thấy Lan đang nằm khểnh buôn điện thoại. Bà đặt bát chè sen ở bàn và lẳng lặng đi xuống nhà. Chưa đi hết cầu thang, bà Tư nghe tiếng con dâu hét “Á” lên một tiếng, vội lật đật chạy lên thì thấy bát chè sen đổ đầy nhà cùng cái giọng the thé của Lan: “Người chứ có phải ruồi nhặng đâu chứ, chắc định nấu mật giết chết con ruồi này đây!”.
Bà Tư nén giận với cách nói hỗn láo của con dâu, chỉ mệt mỏi hỏi: “Sao con hất hết ra nhà mà lại nói khó nghe thế”. Vậy là Lan lu loa lên mẹ chồng cố tình chơi xỏ cho hết lọ đường vào nồi chè để lần sau con dâu sợ mất dép, hết đường nhờ vả. Lúc ấy bà mới vỡ lẽ chắc do mình lẫn cẫn cho 2 lần đường vào nồi chè. Bà Tư hạ giọng: “Mẹ xin lỗi, có lẽ già rồi vị giác không còn chuẩn nên...”. Chưa để bà nói dứt câu, Lan quay ngoắt mặt đi, miệng lầm bầm: “Rõ là già rồi lẩm cẩm, chẳng được cái tích sự gì…”. Bà Tư nghe thế thì chẳng còn gì để nói với nàng dâu mới hỗn xược nữa.
“Rõ là khổ, chẳng có con dâu thì còn thấy yên cửa yên nhà. Từ ngày nó về, cả nhà cứ nháo nhào cả lên. Nhiều lúc tôi thấy nó đối xử với mình chẳng khác gì ôsin, con ở. Có lẽ tôi phải bàn bạc với ông nhà để vợ chồng nó ra ở riêng chứ không chịu nổi rồi” – giọng bà buồn buồn nói về dự định của mình.
Cả ngày Lan lấy cớ mệt để nằm trong phòng điều hòa xem phim, buôn điện thoại, lướt facebook,… mặc kệ mẹ chồng vừa dọn dẹp nhà cửa, vừa nấu nướng (Ảnh minh họa).
Cũng giống như bà Tư, gia đình bà Hảo (Đội Cấn, Hà Nội) nhiều phen đau đầu với nàng dâu mới. Ngay sau đám cưới, vợ chồng bà Hảo đã cho con trai và con dâu một căn hộ cách nhà ông bà hơn 1km. Ông bà chỉ yêu cầu các con cuối tuần về nhà ăn cơm tối cùng bố mẹ một bữa. Thế nhưng Mai, cô con dâu mới lại luôn tìm cách trốn bữa cơm gia đình này, điều đó làm ông bà Hảo rất buồn lòng.
Bình thường, Mai chẳng bao giờ gọi điện cho bố mẹ chồng. Cô chỉ gọi điện khi có việc… buộc tội chồng: “Con không thể chịu đựng nổi con trai mẹ nữa rồi, anh ấy là một người đàn ông vô trách nhiệm”, “Con gọi điện mà anh ấy không thèm nghe máy, chắc đang hú hí với con nào ở đâu rồi”, “Ngày xưa bố mẹ chiều anh ấy quá, giờ hư đốn thế này đây, con bắt đền mẹ đấy”,… Khổ nỗi Hiếu – chồng Mai có phải là người đàn ông ham vui, vô trách nhiệm như cô nói đâu. Làm được bao nhiêu anh đều đưa vợ hết, chỉ giữ một ít xăng xe điện thoại. Đi làm về anh cũng hiếm khi la cà, tháng chắc có 1,2 lần ngồi uống vài cốc bia với bạn nhưng vẫn để bụng về nhà ăn cơm với vợ.
Bà Hảo lắc đầu khi nói đến nàng dâu mới của mình: “Càng nghĩ lại càng chán, vợ chồng tôi có mỗi thằng Hiếu là con trai, vợ nó lại như thế. Mà con trai chúng tôi đâu phải như lời vợ nó nói. Nó rất có trách nhiệm với gia đình, nó tâm lý và thương vợ lắm. Đi làm về là xắn tay áo lên dọn dẹp nhà cửa giúp vợ, làm chuyện gì cũng suy nghĩ xem vợ nó có thích không. Ấy thế mà vợ nó không hiểu chuyện, cứ hơi một tý chưa tìm hiểu rõ ràng đã lu loa lên buộc tội này tội nọ. Có lần con trai tôi tắc đường, về muộn đâu 30 phút, vợ nó gọi nhưng nó chưa kịp nghe máy thế là con dâu gọi cho tôi… mắng vốn: 'Mẹ xem lại con trai mẹ đi, anh ấy lại đi hú hí với con nào rồi, không hiểu nổi mẹ dạy dỗ anh ấy thế nào…'. Bực quá, tôi cũng bảo lại với con dâu: 'Con trai mẹ xấu thế, ích kỷ, vô trách nhiệm thế không xứng với con thì con bỏ nó đi mà tìm người tốt hơn'. Nói thực là tuy không sống cùng nhà nhưng con dâu làm tôi cảm thấy ngột ngạt quá. Nó cứ thế thì làm sao vợ chồng nó hạnh phúc lâu dài được đây”.
beforeAfter('.before-after'); Có thể bạn quan tâm: