Thường khi gặp chuyện gì đó, tôi thường có xu hướng tìm tới những gương mặt không hề thân quen, có khi cả năm chỉ nói chuyện đôi ba lần để tâm sự về những câu chuyện của mình. Thật ra tôi thì cũng không thiếu bạn thân, tôi cũng có nhiều mối quan hệ không xác định, nhưng có thì cũng để đấy thôi. Bạn thân ấy mà, có phải việc gì cũng nói được đâu. Cuộc sống mỗi người một khác, thân đến đâu cũng chỉ biết được một góc của nhau. Rồi khi lớn lên, dần sinh ra một tâm lý dè chừng bạn bè.
Chơi với cậu, nhìn thấy cách cậu ghét bỏ một ai đó thật đáng sợ, lại đâm ra lo lắng "Có khi nào tới lượt mình cũng vậy?". Thế nên, tâm sự với một người không thân quen, người ta nghe xong, xui thì cười vào mặt mình rồi chả thèm quan tâm vấn đề của mình là gì, hên thì an ủi một vài câu, rồi thôi. Mà vẫn thích như vậy, thôi là thôi, chứ không đủ thân quen để lúc buồn buồn lại bới móc ra mà bàn tán, mà soi mói. Hay là các kiểu như thế.
Ngay cả trong chuyện tình yêu, ừ mới yêu thì hạnh phúc đấy, cái gì cũng muốn nói cho người đó nghe, cái gì cũng muốn người đó biết, biết để mà hiểu, mà thông cảm, mà chấp nhận, mà để cái chuyện tình cảm này đi xa hơn. Nhưng thực tế là, thế giới 7 tỉ người, đếm trên đầu ngón tay được bao nhiêu người có thể đi với nhau tới phút cuối cùng? Người đi thì cũng đi rồi, chỉ có những bí mật còn ở lại. Thỉnh thoảng người ở lại lại lôi những bí mật đó ra để dày xéo người đi. Con người ghét nhau hơi thở, vốn dĩ là một sinh vật ích kỉ, đương nhiên không chịu được cảnh người đi dửng dưng để lại mình trong mớ chơi vơi. Cứ thế, làm đau lòng nhau. Rồi hình ảnh đẹp đẽ lúc đó cũng biến mất, để lại cho người đi cũng là một mối mơ tưởng méo mó và xấu xí.
Thật sự nói hết mọi bí mật, mọi chuyện mình trải qua cho chỉ một người là điều vô cùng nguy hiểm. Bất cứ lúc nào muốn lại đi tìm người đó nói chuyện, đi đâu cũng hi vọng có người đó đi cùng, người đó đi đâu cũng muốn đi theo, chuyện tốt tìm người đó để kể, gặp cái gì tồi tệ cũng tìm người đó để than vãn, trước khi đưa ra quyết định cũng tìm người đó để hỏi ý kiến, lâu dần cứ dựa dẫm vào người đó. Thói quen lệ thuộc này vô cùng nguy hiểm, nếu một ngày người đó bỏ mình đi, há chẳng khác gì thế giới của bản thân sụp đổ hoàn toàn phải xây dựng lại từ đầu?
Thật ra tôi cũng biết sớm hay muộn thôi, con người cũng sẽ đối xử với nhau không ra gì. Nhưng tôi không nghĩ sau khi bị đâm một nhát, te tua và thảm hại. Giật mình quay đầu lại, đó là người mà tôi đã từng dốc cả lòng mình mà tin tưởng và yêu thương.
Nên rồi tôi có thói quen nói chuyện với người lạ , những người không quan trọng, không thân quen. Vì tôi biết họ sẽ chẳng để ý gì tới những bí mật của tôi đâu, mà những lúc đó tôi lại thật sự, thật sự rất cần có một ai đó lắng nghe. Hoặc chỉ để tôi nói thôi cũng được, nói cho xong phần tôi, rồi xong, chẳng còn quan hệ, chẳng còn dây dưa gì, tôi đỡ phải lo lắng mà người đó cũng chẳng cần phải lo nghĩ nhiều.
con gái cứ trách con trai là loài sinh vật tàn nhẫn và tệ bạc, chỉ cãi nhau chưa được một chốc, quay ngoắt sang đã nói chuyện với người khác, rồi bảo là không tin tưởng mình. Tôi nói thật, cái gọi là tin tưởng, vốn dĩ nói về hai tâm trạng có thể hiểu được nhau như lẽ tự nhiên. Nếu như phải nói ra tất cả, vậy thì quá buồn chán và tẻ nhạt rồi.
"Thật ra không phải tôi muốn giấu em chuyện gì. Mà tôi tự hỏi, nếu sau này chúng ta không còn bên nhau nữa, liệu tôi và những bí mật tôi từng nói có được em cùng chôn xuống mồ không? Hay chỉ chôn mỗi mình tôi?"
Me JK -